Chương 39: Cô Bảo Anh Đi Tìm Người Phụ Nữ Khác
Trong lòng Hạ Tịch Quán vẫn nhớ tình trạng của Lục
Hàn Đình, vì vậy nhanh chóng xốc chắn đứng dậy, cô
tìm một vòng trong phòng vẫn không thấy bóng anh.
Anh đi ra ngoài à?
“Lục Hàn Đình… Lục Hàn Đình… Lục… AI”
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một bàn tay to khớp
Xương rõ ràng vươn ra, nắm lấy cánh tay nhỏ của cô,
kéo cô vào trong.
Tấm lưng nhỏ nhắn, mềm mại dựa vào cánh cửa, Hạ
Tịch Quán thấy rõ người trước mặt, là Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình tắm nước lạnh máy lần, mặc áo sơ mi
đen và quần tây đen, mái tóc ngắn còn đam nhỏ
nước.
Người đàn ông đẫm nước càng thêm trẻ trung, đẹp
trai.
“Tìm tôi à?” Giọng Lục Hàn Đình cực khàn.
Hạ Tịch Quán đưa tay sờ trán anh, còn nóng hơn
trước, lần này Lục lão phu nhân ra tay thật ác, không
biết lầy thuốc bổ ở đâu ra, dược tính rất mạnh.
“Tôi châm cho anh một châm nhé.” Trong tay Hạ Tịch
Quán xuất hiện một cây ngân châm, định đâm vào
huyệt đa͙σ trên người anh.
Lục Hàn Đình đưa tay túm cổ tay mảnh khảnh trắng
nõn của cô, khuôn mặt tuấn tú vùi vào dụi cổ cô:
“Quán Quán, tôi khó chịu.”
Trái tim Hạ Tịch Quán lập tức loạn nhịp. không ngờ
người đàn ông ngang ngược bá đa͙σ này cũng có lúc
dính người làm nũng.
“Quán Quán, tôi tắm nước lạnh nhiều lần không hét,
tôi vốn định ở đây một mình, sao cô lại đi ra tìm tôi
chứ?”
Anh khàn giọng nỉ non bên tai cô, Hạ Tịch Quán cảm
thấy lòng mình mềm nhũn.
“Tôi… tôi không cố ý, nếu làm phiền anh thì tôi ra
ngoài ngay đây,”
Lục Hàn Đình ngắt lời cô: “Cô lúc nào cũng thế, tán
tỉnh xong thì mặc kệ không quan tâm, nếu cô đã vào
đây còn cho rằng mình có thể toàn thân chạy ra à?”
Anh giơ tay, đầu ngón tay chạm vào cúc áo cô, bắt
đầu cởi ra.
Con ngươi Hạ Tịch Quán rụt lại. lập tức giữ lại bàn tay
to của anh, cô nhớ tới người phụ nữ nhận điện thoại
của anh khi anh đi công tác, là người tình của anh.
Vậy cô là gì trong mắt anh?
Có phải là một trong đám đông người tình của anh
không?
Hạ Tịch Quán cảm thấy bị dội một chậu nước lạnh,
nhanh chóng khôi phục lý trí: “Lục Hàn Đình, nếu anh
khó chịu quá thì đi tìm người phụ nữ khác đi.”
thấy lòng mình mềm nhũn.
“Tôi… tôi không cố ý, nếu làm phiền anh thì tôi ra
ngoài ngay đây,”
Lục Hàn Đình ngắt lời cô: “Cô lúc nào cũng thế, tán
tỉnh xong thì mặc kệ không quan tâm, nếu cô đã vào
đây còn cho rằng mình có thể toàn thân chạy ra à?”
Anh giơ tay, đầu ngón tay chạm vào cúc áo cô, bắt
đầu cởi ra.
Con ngươi Hạ Tịch Quán rụt lại. lập tức giữ lại bàn tay
to của anh, cô nhớ tới người phụ nữ nhận điện thoại
của anh khi anh đi công tác, là người tình của anh.
Vậy cô là gì trong mắt anh?
Có phải là một trong đám đông người tình của anh
không?
Hạ Tịch Quán cảm thấy bị dội một chậu nước lạnh,
nhanh chóng khôi phục lý trí: “Lục Hàn Đình, nếu anh
khó chịu quá thì đi tìm người phụ nữ khác đi.”
Thân hình cao lớn hiên ngang của Lục Hàn Đình cứng
đờ.
Anh chậm rãi ngắng đầu, đôi mắt ưng đỏ bừng nhìn
cô chằm chằm, phủ một tầng lạnh lẽo: “Cô nói gì, lặp
lại một lần nữa.”
Hạ Tịch Quán cảm thấy bộ dạng lúc này của anh vô
cùng khủng bố, nhưng cô cũng không lui bước: “Lục
Hàn Đình, anh không cho tôi châm cứu là muốn tìm
phụ nữ còn gì, nếu trong đầu anh chỉ có việc này thì
anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác đi.”
Bạn đang đọc tại truyen.one
Cơn tức giận điên cuồng bao trùm khoang ngực Lục
Hàn Đình, ánh mắt anh trở nên u ám, cô lại bảo anh ra
ngoài tìm người phụ nữ khác!
Lục Hàn Đình siết nắm tay, khớp xương kêu răng rắc.
Ngay sau đó, anh đắm mạnh.
Khi nắm đấm xé gió tới, Hạ Tịch Quán không trốn,
nhưng cô nhắm mắt lại theo bản năng.
“Rầm!” Nắm đắm của Lục Hàn Đình đắm vào tường
kính pha lê.
Anh không tổn thương cô.
Hạ Tịch Quán mở mắt thì nhìn thấy nắm tay anh bị
mảnh thủy tinh cứa vào, máu tươi ròng ròng chảy
xuống.
Trông rất ghê người.
“Lục Hàn Đình, tay anh…”
Lục Hàn Đình buông cô ra, không nói gì mà đẩy cửa
đi luôn.