Chương 26: Người Đàn Ông Cô Cứu
“ŧıểυ ŧıểυ thư, có thật là cô không? Khụ khụ khụ
khụ…” Thím Lâm ở đầu dây bên kia bắt đầu ho dữ dội.
Hạ Tịch Quán vừa nghe là biết mấy năm nay sức
khỏe của thím Lâm đã suy kiệt rất nhiều, dường như
sắp không xong rồi.
Cô lo lắng giữ chặt điện thoại nói: ””Thím Lâm, thím…”
Tô Hi trực tiếp cầm lấy điện thoại cúp máy: “Khẳng
định được chưa, anh không nói dối em.”
Nói xong, Tô Hi nhắc chân tiến lại gần Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán lùi lại một bước: “Anh đừng qua đây,
chúng ta giao ước là, anh dẫn thím Lâm ra cho tôi, tôi
sẽ ngủ với anh.”
Tô Hi cau mày, sắc mặt tối sầm lại: “Hạ Tịch Quán, cô
còn chưa hình dung ra sự tình sao, bây giờ là cô đang
cầu xin tôi giao thím Lâm cho côi”
“Tô Hi, người chưa rõ sự tình là anh, bây giờ là anh
đang cầu xin tôi ngủ với anh!”
“Hạ Tịch Quán, cô lầy đâu ra sự tự tin đó vậy?”
Hạ Tịch Quán cười lạnh: “Tối hôm qua anh ngủ với Hạ
ŧıểυ Điệp, nhưng giữa đêm hôm anh lại gọi điện thoại
cho tôi, bảo tôi tối nay đến cùng anh. Vẻ mặt du͙© vọиɠ
chưa được thỏa mãn của anh chính là sự tự tin lớn
nhất của tôi.”
Tô Hi nhanh chóng mím môi mỏng thành một đường
cong lạnh lùng.
Hạ Tịch Quán cầm lấy chiếc túi rời đi: “Hôm nay như
vậy đi. Chúng ta sẽ giao dịch lại khi anh đưa thím Lâm
qua.”
“Hạ Tịch Quán, đừng ép anhl” Tô Hi kéo cô.
Nhưng Hạ Tịch Quán sớm đã có sự đề phòng, cô đập
cái túi trên tay vào khuôn mặt điển trai của Tô Hi: “Tô
Hi, rốt cuộc thì là ai đang ép ai? Mười năm trước anh
Chương 26: Người Đàn Ông Cô Cứu
đã tố cáo tôi, để tôi bị hàng nghìn người chỉ trỏ. Mười
năm sau, anh lại dùng thím Lâm ép tôi ngủ cùng anh.
Anh như vậy có xứng với mẹ tôi không? Xứng đáng
với tình cảm của bà dành cho anh không, xứng để tôi
gọi anh một tiếng anh Tô Hi không?”
Tô Hi lập tức sững sờ tại chỗ.
Hạ Tịch Quán nhìn chằm chằm anh ta bằng đôi mắt
đỏ hoe, giống như một con thú nhỏ tức giận.
Thật lâu sau, Tô Hi bước tới, vươn tay giữ lấy vai Hạ
Tịch Quán: “Nói cho cùng em vẫn không muốn ngủ
với anh phải không, anh không hiểu tại sao, tại sao
những người đàn ông khác thì có thể, mà anh thì lại
không thể?”
Nhìn thấy thần sắc hoang tưởng của anh ta, Hạ Tịch
Quán cũng không phản bác, cô chỉ ung dung thản
nhiên hỏi: “Anh biết tôi ở cùng với người đàn ông khác
từ khi nào?”
Tô Hi không muốn nhắc tới chủ đề này, dùng sức bóp
mạnh vai Hạ Tịch Quán đến mức gân xanh nỗi đầy hai
tay: “Ha, em cho rằng không có ai biết em đang làm gì
sao? Mùa đông năm đó anh đã về quê tìm em. Em đi
cả đêm không về. Anh tìm em cả một đêm đến phát
điên cả người, cuối cùng Hạ ŧıểυ Diệp nói cho anh
biết em triền miên cả đêm với một tên đàn ông hoang
dã ở trong sơn động, lúc anh vội vàng chạy tới vẫn
còn thấy hai người đang ngủ cùng nhau.”
Hạ Tịch Quán cuối cùng cũng biết nguyên nhân, tại
sao anh ta cứ nhất định cho rằng cô là loại phụ nữ
lăng loàn trăng hoa, mùa đông năm đó cô từng cứu
một người đàn ông trong băng tuyết ngập trời.
Người đàn ông đó hôn mê, đường thì bị tuyết dày cản
trở, cô không về nhà được nên đã đưa người đàn ông
hôn mê vào hang động qua đêm.
Hóa ra là như vậy, Hạ ŧıểυ Diệp nói cô đã ở bên
người đàn ông đó triền miên cả đêm mà anh ta cũng
tin điều đó.
“Ha, ha ha ha…” Hạ Tịch Quán đột nhiên bật cười, cô
cười đến mức sắp cười ra nước mắt.
“Em cười cái gì vậy?” Tô Hi hỏi.
Hạ Tịch Quán dùng sức đầy anh ta ra, sau đó cầm túi
trên thảm lên: “Không có chuyện gì, tôi vẫn nói câu đó.
Anh dẫn thím Lâm ra cho tôi thì tôi mới có thể cùng
anh giao dịch. Anh nghĩ kỹ đi.”
Hạ Tịch Quán rời đi.
Trở lại U Lan Uyễn, Diệp Linh: Lúc đó cậu mới bao
nhiêu tuổi chứ, tại sao những người này lại bỉ ổi như
vậy, nhưng Quán Quán, cậu có nhớ người đàn ông
mà cậu đã cứu không?