Chương 2165:
Cố Dạ Cần một tay chống đầu, hơi ngồi dậy, ánh nắng ban mai hắt vào, anh ngắm nhìn thật kỹ, cô không giống với bình thường, chắc là do mới làm mẹ, ngũ quan tinh xảo đáng yêu đó hiện lên vẻ mềm mại, có thể khiến người ta đến mềm lòng.
Tay Diệp Linh còn năm bàn tay nho nhỏ của ŧıểυ Điềm Điềm, Cố Dạ Cần vươn tay giữ tay hai mẹ con ở trong lòng bàn tay mình, anh phủ bên vành tai cô dịu dàng nói: “Linh Linh, em đã sinh ŧıểυ Điềm Điềm thật xinh đẹp cho anh, anh thật sự vô cùng thích.”
Diệp Linh không đáp, thế nhưng cũng không từ chối anh.
Trái tim cần thận từng Ii từng tí thử dò xét của Cố Dạ Cần rốt cục đã an định vài phần, anh biết cô khôi phục ký ức, cô sau khi khôi phục ký ức hình nhứ cũng không bài xích anh thân mật, không có gì thay đổi, chỉ xuất hiện thêm một sinh mạng nhỏ khiến bọn họ càng thêm yên tĩnh hòa hợp và hạnh phúc.
Cô Dạ Cân bắt đâu chậm rãi tin tưởng lời Hạ Tịch Quán, Diệp Linh có phải đã chữa hết cho chính mình hay không.
ŧıểυ Điềm Điềm vẫn còn đang vui chơi, dựa vào bản năng, cô bé nghe thấy được nơi tỏa hương thơm từ mẹ, cái đầu nhỏ trực tiếp vùi vào ngực Diệp Linh, cọ lấy cọ để.
Diệp Linh nhột, bật cười khanh khách.
Hai mẹ con vui vẻ làm khóe môi Cố Dạ Cần cũng nhuộm ý cười.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bà vυ", bà vυ" đã tới.
“Bà vυ" tới rồi kìa, đi mau.” Diệp Linh đây anh một cái.
Cố Dạ Cẩn cũng không còn bàn thần, chậm rãi xuống giường, đứng thẳng người.
Bà vυ" đi tới: “Thái thái, cô đã tỉnh? Tiên sinh, anh đã ở đây cả đêm, về nhà tắm rửa thay quần áo rồi trở lại, tôi ở chỗ này cùng thái thái.”
“Được,” Cố Dạ Cần gật đầu, anh nhìn về phía Diệp Linh trên giường: “Anh đi về trước một chuyến.”
“Dạ.” Diệp Linh gật đầu.
Lúc Cố Dạ Cẩn trở lại đã là b*oi trưa, đứng ở cửa xem, bà vυ" ôm ŧıểυ Điềm Điêm chơi, trước mặt Diệp Linh bày hai món ăn khi ở cử, một món canh, một dĩa hoa quả.
Anh đi vào: “Để tôi ôm ŧıểυ Điềm Điềm.”
“Được.” Bà vυ" đưa ŧıểυ Điềm Điềm trong ngực cho Cố Dạ Cần, bà nhìn ra tiên sinh đặc biệt thương yêu con gái của mình: “Vừa rồi thái thái đã cho ŧıểυ Điềm Điềm bú sữa, ŧıểυ Điềm Điềm ăn no rồi, cậu đứng thẳng ôm bé, vỗ vỗ lưng cho bé nhé.”
Bú sữa sao?
Cố Dạ Cẩn ôm ŧıểυ Điềm Điềm, nhìn thoáng qua Diệp Linh.
Diệp Linh ăn canh, nhận được ánh mắt của anh, cô trực tiếp cụp mắt, không thèm nhìn lại.
Bà vυ" lui ra ngoài, lưu không gian cho cả nhà.
Diệp Linh đang ăn, cô ngước mắt nhìn người đàn ông một chút, ŧıểυ Điềm Điềm được anh ôm, cơ thể mềm nhũn ghé vào trên bờ vai rộng của bố, bàn tay dày rộng của người đàn ông vỗ vỗ sau lưng ŧıểυ Điềm Điềm, lực đa͙σ đựa căn rất tốt, ŧıểυ Điềm Điềm được anh vô đã sắp chìm vào giâc ngủ rôi.
Anh thay quần áo mới, áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần tây đen, vừa rồi lúc vào cửa anh đã đặt áo khoác ngoài trên ghế dựa.
Tắm xong, lui đi vẻ mệt mỏi, cả người anh lộ ra vẻ trẻ tuổi anh tuần.
Diệp Linh cụp mắt ăn, Cố Dạ Cần thấy ŧıểυ Điềm ngủ say rồi liền đặt cô bé Vào nôi.