Chương 2147:
Trong phòng.
Tô ŧıểυ Đường ngồi ở bên giường, trong tay cô cầm một vật, là cây súng ngày ấy Tiêu Thành đưa cho cô.
Tô ŧıểυ Đường vuốt ve, trên mặt súng lạnh như băng tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể ấm áp nam tính của anh, còn có xúc cảm chai sần thô sáp kia.
Anh đã nói, về sau mạng của anh chính là của côi
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng Dương Kim Đậu: “Băng Băng, con ngủ chưa?”
Tô ŧıểυ Đường nhanh chóng nhét súng vào phía dưới gối: “Vẫn chưa ạ.”
Dương Kim Đậu đầy cửa vào, trong tay bưng một ly sữa bò nóng: “Băng Băng, trước khi ngủ uống ly sữa này đi, mẹ thấy mấy ngày này khẩu vị con không tốt lắm, mặt cũng gầy đi rồi.”
Tô ŧıểυ Đường vươn tay nhận lấy sữa: “Cảm ơn ạ.”
“Băng Băng,” Dương Kim Đậu ngồi bên người Tô ŧıểυ Đường: “Con không muốn cùng mẹ về nhà có phải bởi vì Tiêu Thành hay không?”
Hàng mi dài của Tô ŧıểυ Đường run lên.
“Băng Băng, đây là đồ Tiêu Thành sai người giao cho con.” Dương Kim Đậu đưa tới món đồ mà thư ký riêng giao đến cho Tô ŧıểυ Đường.
Đây là một phong thư.
Tô ŧıểυ Đường đặt ly sữa xuống, bóc phong ắn thư ra, bên trong là… hai tắm vé máy bay, hơn nữa kỳ hạn còn là ngày mai.
Từ sau ngày đó, Tiêu Thành liền biến mắt, cũng không xuất hiện nữa ở trước mặt cô nữa.
Hiện tại anh sai người đưa đô tới, lại là vé máy bay ngày mai.
Ý anh muốn biểu đạt quá rõ ràng, chính là bảo cô ngày mai rời khỏi nơi này.
Khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ của Tô ŧıểυ Đường trong chớp mắt trắng bệch.
“Băng Băng, Tiêu gia đang chuẩn bị hôn sự, Tiêu Thành sắp cưới Tiêu Đình Đình rồi, hôn kỳ đã định, tin bọn họ kết hôn hẳn rất nhanh sẽ công khai toàn bộ Hồng Kông.” Dương Kim Đậu nói.
Sắc mặt Tô ŧıểυ Đường tái nhợt, ngón tay gầy siết chặt vé máy bay, mấy giây sau cô chậm rãi nói: “Tiêu Thành bây giờ đang ở đâu, con muốn gặp anh ấy.”
“Băng Băng, đã lúc này rôi con còn muốn gặp Tiêu Thành, nếu như cậu ta muốn gặp con, cậu ta đã sớm gặp cậu, mấy ngày nay cậu ta đều ở cạnh Tiêu Đình Đình kia, hai người bọn họ đã tình chàng ý thiếp.”
Nghe những lời này, Tô ŧıểυ Đường cũng không tiết lộ quá nhiều tâm tình, cô chỉ nhẹ giọng kiên trì nói: “Con muốn gặp anh ấy.”
“Băng Băng! Con và Tiêu Thành kia chỉ quen nhau được mấy ngày, con biết cậu ta là hạng người nào sao, cậu ta có từng nói cho con biết cậu ta là ai, cậu ta luôn lăn lộn trên giang hồ, oanh oanh yến yến bên người cho tới bây giờ chưa từng đứt đoạn, cậu ta căn bản không phải là một người tôf!”
Đốt ngón tay Tô ŧıểυ Đường trắng bệch, cô ngước mắt nhìn Dương Kim Đậu, gẳn từng chữ: “Mặc kệ mọi người nói gì, con muốn gặp anh ấy, anh ấy là ai, anh ấy muốn làm gì, không cần mấy người phải nói, con chỉ muốn nghe anh ấy chính mồm nói với con.”
Nhìn bướng bỉnh cùng kiên trì trong mắt con gái, Dương Kim Đậu im lặng, bà biết nếu như không cho con gái hết hy vọng, cô sẽ không chịu cùng bà rời khỏi nơi này.
“Được, mẹ dẫn con đi gặp Tiêu Thành ngay bây giờ.”