Nhưng Có Dạ Cần lại nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô áp vào tường, cánh môi mỏng của anh lại đè lên đôi môi đỏ mọng của cô, anh thấp giọng cảnh cáo:
“Em không vào phòng của anh cũng được, anh đến phòng em, cùng lắm thì anh không xem em nhảy “Fire” nữa, anh xem em nhảy thoát y.”
Diệp Linh há miệng, cắn mạnh vào môi anh.
Máu tươi lập tức tràn ra trong miệng hai người.
“Có Dạ Cần, có phải anh yêu tôi rồi không?” Diệp Linh hỏi.
Có Dạ Cần sững người: “Cái gì?”
“Không phải sao, anh muốn làʍ t̠ìиɦ với em như thế này, lẽ nào không phải yêu tôi sao, nhưng anh không dám yêu tôi, vậy nên lấy Hạ Nghiên Nghiên làm cái cớ, đúng không?” Diệp Linh nhìn anh.
Cố Dạ Cần từ từ thả cô ra, khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai tàn nhẫn, anh đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô: “Nghĩ nhiều quá, không phải mẹ em thích leo lên giường bồ tôi sao? Vậy tôi sẽ khiến con gái bà ta cả đời này không xuống được giường tôi, Linh Linh, em nói xem mẹ em có phải…
chết không nhắm mắt không?”
Diệp Linh cảm thấy toàn thân lạnh toát, Đọc full tại truyen.one nhé, hệt như có một bàn tay to lớn từ trong bóng tối vươn ra trực tiếp đầy cô xuống vực sâu vạn trượng.
“Không cho phép anh nói mẹ tôi như vậy! Có Dạ Cần,
tôi hận anh!”
Diệp Linh giật mạnh năm đấm, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, giống như một con thú nhỏ bị mắc bẫy, muốn lao Vào mạng đồi mạng với anh.
Cố Dạ Cần nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô từ từ ngưng tụ trên một tầng nước mắt, hàng mi cong dài khẽ động, những hạt lệ châu kia lại có nén không rơi xuống, thật sự trông rất đáng thương.
Mỗi lần anh bắt nạt cô một cách tàn nhẫn, cô không còn sức để chống trả, vô cùng yếu ớt đáng yêu.
Bàn tay to của Có Dạ Cần đặt xuôi bên người từ từ cuộn tròn lại, lúc này tiếng chuông di động du dương vang lên, là điện thoại của anh.
Anh lầy điện thoại ra nhìn một cái, là Hạ Nghiên Nghiên gọi đến.
Có Dạ Cần liếc nhìn Diệp Linh: “Tối nay anh đợi em.”
Nói xong, anh mở cửa phòng vệ sinh bước ra, trên hành lang có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh: “Alo, Nghiên Nghiên à… Được, anh qua ngay bây giờ.
Trong phòng vệ sinh nữ, Diệp Linh đứng trước bệ rửa tay, dùng nước lạnh võ nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn.
Cô nhìn thẻ phòng trên tay, ánh mắt có chút trống rỗng.
Lúc này cửa được đầy ra, Hoäc Tuyền bước vào.
Hoắc Tuyền thấy Diệp Linh cứ như là tình địch gặp mặt, cô ta đỏ cả mắt, cất giọng kỳ quái: “Diệp Linh, vừa rồi cô với anh Dạ Cẩn ở chung với nhau nhỉ, nhưng chỉ cần chị Nghiên Nghiên gọi một cuộc là anh ấy liền bỏ đi, dáng vẻ quyến rũ có ích lợi gì, anh Dạ Cần cũng không thích cô.”
Diệp Linh tắt vòi nước đứng thẳng dậy, liếc mắt nhìn Hoắc Tuyền rồi chỉ vào bệ rửa tay: “Nhìn xem đây là cái gì?”
Hoắc Tuyền ngắng đầu, hai mắt sáng lên, là thẻ phòng của Có Dạ Cản!
“Diệp Linh, tại sao thẻ phòng của anh Dạ Cẩn lại ở trong tay cô?”
Diệp Linh lấy khăn giấy ra lau tay, vẻ mặt lười biếng thờ ơ: “Ò, đây là anh Dạ Cần của cô nhờ tôi chuyển lại cho cô, tối nay cô có thể vào phòng anh ta, anh ta đang đợi cô đấy.”
Truyen one giới thiệu thêm nhiều truyện hay
Nữ Thần Quốc Dân
Chế Chế Tạo Hào Môn
Hư Danh Tổng tài Phu Nhân
Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Vương Phi Đa Tài Nghệ
1 2 3 Xuyên Không Rồi
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương