Chương 1809:
“Cố tổng…” Sử tổng cười gượng.
Lúc này Cố Dạ Cần chậm rãi buông lỏng Sử tổng ra: “Ngồi đi, tôi vừa lúc cũng đói bụng, Sử tổng không ngại tôi tới ăn cơm chùa chứ!?”
Cô Dạ Cân ngôi xuông, ngôi ở vị trí chính cả bàn, Sử tổng lúc này mới dám ngồi bên người anh, lão thận trọng cười xòa nói: “Cố… Cố tổng, đêm nay cậu không có hẹn?”
Cố Dạ Cần ngước mắt, ánh mắt rơi trên mặt Diệp Linh đối diện, cười nhạt nói: “À, tôi lúc đầu có hẹn, thế nhưng người ta không muốn ăn với tôi.”
Diệp Linh làm bộ nghe không hiểu, dời ánh mắt đi, lúc này “ding” một tiếng, WeChat trên điện thoại vang lên.
Cố Dạ Cần gửi tới – Em có hẹn là cái này, bồi một lão già ăn? Diệp Linh, em bây giờ không kén chọn nữa rồi?
Nhìn lời anh sắc bén lại âm dương quái khí như thế, Diệp Linh liền cạn lời, cô không trả lời.
Sử tổng cười xòa nói: “Cố tổng hẹn người, người nọ còn dám cự tuyệt, xem ra người nọ rất tốt trong lòng Cố tổng rồi, bằng không sao có lá gan lớn như vậy dám cự tuyệt Cố tổng chứ?”
Nói rồi Sử tổng rút ra một điếu thuốc đưa cho Có Dạ Cần, còn chu đáo châm lửa cho Cố Dạ Cần.
Ngọn lửa đỏ thắm nhảy nhốt, Cố Dạ Cần nhíu lại mi tâm anh khí hút một hơi thuốc, lúc chậm rãi phả ra anh như có nhưữ không nhìn Diệp Linh, câu môi cười nói: “Người kia hiện tại đích thật rât tôt trong lòng tôi.”
“Ha ha Cố tổng, không nghĩ tới cậu cũng phụ nữ yêu đương, cô gái này thủ đoạn nhất định rất cao minh, để cậu nhìn được lại không ăn được, treo đấy khiến cậu thèm chơi, cho nên cậu mới cưng chiều cô ấy như vậy.” Nhắc đến phụ nữ, Sử tổng cũng rất rành, lão không chút nào nhận thấy được Cố Dạ Cần nói tới ai.
Thủ đoạn cao miinh…
Cố Dạ Cần không biết nghĩ tới chút gì, anh từ trong cổ họng tràn ra tiếng cười nhẹ: “Vừa nói như vậy, thật sự cô ấy cũng có chút thủ đoạn.”
Đối diện Diệp Linh: “…”
Sử tông này cái gì cũng không biêt có thể hiểu, nhưng Cố Dạ Cần là bị gì thế, anh cố ý àI!
Trong làn khói lượn lờ, đôi đồng tử đen kia vẫn chăm chú dán vào trên người cô, thâm trầm nóng bỏng, trước mặt nhiều người như vậy, anh thật đúng là không e dè.
Lúc này “ding” một tiếng, WeChat của cô lại vang lên, Cố Dạ Cẩn lại gửi WeChat qua.
Diệp Linh mở ra, anh gửi – bồi lão sắc quỷ này, em không sợ à?
Ngón tay của Diệp Linh gõ gõ trên điện thoại, trả lời – lão còn có thể sắc qua anh à?
Cô Dạ Cân- lão sắc quỷ này vừa rôi trong lòng nhất định nghĩ muốn cởi hết quần áo của em.
Diệp Linh- nhưng sao tôi lại nào cảm giác ánh mắt anh nhìn tôi cũng đã lột sạch quần áo tôi. Cố tổng, anh đây là đang thị gian” tôi.
*Thị gian: dùng ánh mắt gian dâm Cố Dạ Cần lười biếng tựa lưng trên ghế, một tay cầm điều thuốc lá, một tay kia cầm điện thoại, anh nhìn hai chữ “thị gian” này vài lần, sau đó nhếch môi lưu manh, anh cũng không phủ nhận.
Lúc này đa͙σ diễn Vương cầm rượu tới rồi: “Nào, Cố tổng, Sử tổng, tôi rót rượu cho hai người.”
Lúc này đây Sử tổng sợ rồi, không dám đòi Diệp Linh rót rượu nữa, lão đưa ra ly rượu của mình.
Thế nhưng một giây kế tiếp giọng nói trầm thấp từ tính của Cố Dạ Cẩn liền truyền đến: “Linh Linh, em sao không hiểu quy củ như vậy, vừa rồi Sử tổng đã bảo em rót rượu, em còn không mau qua đây?”
Cố Dạ Cần tự mình mở miệng bảo Diệp Linh qua đây rót rượu.