Chương 1802:
Đầy tràn đáy mắt đều là Diệp Linh.
Phẫn hận và không cam lòng to lớn giống như một ngọn đuốc trực tiếp từng chút đốt não Trần Viên Viên, ả nghiến răng đến sắp chảy máu, song rất nhanh ả đã lộ ra nụ cười quỷ dị.
Ä đã sai người hạ thuốc trong nước Diệp Linh rồi, thuốc kia có thể khiến người ta dục hỏa đốt người.
Chốc nữa thôi Diệp Linh sẽ cảm thấy rất nóng, trên người càng ngày càng nóng, đến lúc đó cô sẽ không kiềm chế được bắt đầu cởi quần áo, trước mặt nhiêu người và camera cởi quân áo, trình diễn một hồi cởi quần áo xinh đẹp.
Hiện tại khắp nơi đều đổ dồn ánh mắt vào đoàn phim “Kiếp Phù Du” và Diệp Linh, đến lúc đó ảnh chụp cởi quần áo lộ ra ngoài, nhất định có thể gây nên sóng to gió lớn, có trò hay chờ để xem.
Trần Viên Viên lại đắc ý, ả chờ.
Nhưng chờ mãi chờ, Diệp Linh trên vũ đài đều không hề có dấu hiệu phát tác, rất nhanh, nhạc đã ngừng.
đa͙σ diễn Vương nhảy dựng lên kích động vỗ kịch bản: “Cut”
Diệp Linh “xoát” gập lại chiếc quạt trong tay, đi xuống đài, lúc này Hoa tỷ cầm áo khoác ngoài đặt trên vai Diệp Linh, vẻ mặt đêu là cảm giác tự hào “nhà tôi có cô con gái mới lớn” : “Linh Linh, em thực sự là quá tuyệt vời!”
Mọi người cũng từ mới vừa tỉnh lại từ trong thanh âm thịnh yến kia, đa͙σ diễn Vương tán dương: “Diệp Linh, tôi chọn người quả nhiên không sai mà, vừa rồi tôi cũng không phân rõ đến tột cùng An Sinh là cô, hay cô là An Sinh.”
Diệp Linh câu môi, lúc này cô cũng cảm giác một ánh mắt nóng bỏng thủy chung dừng lại trên người mình, cô ngước mắt nhìn lại, thấy được Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cẩn cũng không tiến lên, anh đứng dưới ánh đèn mờ tối, dung nhan tuần mỹ như ngọc, hiện tại đôi đồng tử đen thanh bần kia chăm chú dán trên người cô, thây cô nhìn mình, anh chậm rãi nhếch môi.
“Cố tổng!” đa͙σ diễn Vương nhanh chóng nghênh đón: “Cố tổng, sao anh lại có thì giờ rảnh rỗi đến dạo chơi thế này?”
Trần Viên Viên vươn tay khoác lên cánh tay Cố Dạ Cần, kiêu ngạo nói: “Hôm nay là cảnh đầu tiên tôi diễn, Cố tổng là tới xem tôi diễn đó.”
Trần Viên Viên kiêu ngạo như con chim công.
đa͙σ diễn Vương không thích Trần Viên Viên, song Trần Viên Viên dù sao cũng là tân sủng của Cố Dạ Cần, cho nên đa͙σ diễn Vương chỉ đành cười cười lấy lòng: “Cố tổng thật đúng là cưng chiều bạn gái.”
Cố Dạ Cẩn nhướng mày, cũng không nói lời nào, song dư quang lại rơi trên khuôn mặt mềm mị của Diệp Linh, như cười như không nhìn thoáng qua.
Lúc này Hoa tỷ thì thầm bên tai Diệp Linh: “Linh Linh, hôm nay Có tổng rốt cuộc tới xem Trần Viên Viên diễn, hay là tới xem em diễn?”
Nói rồi Hoa tỷ lấy điện thoại ra, đưa một tấm hình tới trước mặt Diệp Linh: “Cố tổng từ lúc đến giờ đều nhìn chằm chằm vào em đó.”
Diệp Linh nhìn thoáng qua, Hoa tỷ là người phát hiện Cố Dạ Cần vào sớm nhất, nên đã chụp được tắm hình này, trong hình cô đứng ở trên vũ đài phong tình vạn chủng, anh một thân áo khoác đen đứng trong đám đông, ngước khuôn mặt tuấn tú nhìn cô, làm cho cô có một loại ảo giác gần như… thành kính.
Cái nhìn này của anh, dường như chính là vạn năm.
Diệp Linh nhìn thoáng qua, cũng không phát biểu cảm nghĩ gì.
Lúc này đa͙σ diễn Vương nói: “Trần Viên Viên, cảnh của Diệp Linh hoàn mỹ kết thúc, hiện tại đến lượt cô rồi đấy.”
Trần Viên Viên vô cùng buồn bực, ả không biết vì sao Diệp Linh không có phản ứng, cô rõ ràng đã uống nước rồi.