Chương 1800:
Mấy năm này Hoa tỷ một đường mang theo Diệp Linh xuât đa͙σ, đoàn đội dưới tay đều là tinh anh, làm việc sạch sẽ gọn gàng, đều là Hoa tỷ bồi dưỡng ra, cho nên cô gái lạ mặt này khiến Hoa tỷ có chút hoài nghị.
Cô gái kia không chịu nổi ánh mắt Hoa tỷ, ánh mắt cũng bắt đầu chột dạ: “Tôi…
tôi tôi…”
Động tĩnh của nơi này đưa tới chú ý của Diệp Linh, Diệp Linh nâng mắt lên, nhìn thoáng qua cô gái kia, sau đó mở miệng nói: “Hoa tỷ, bỏ đi, sắp diễn rồi, cho em nước, ta vừa lúc khát.”
Hoa tỷ đưa ly nước cho Diệp Linh.
Diệp Linh bắt đầu uống nước.
Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào Diệp Linh, thây Diệp Linh uông hêt ly nước, cô ta âm thầm thở dài một hơi.
Diệp Linh bắt đầu diễn, cảnh đầu chính là nữ chính An Sinh trở thành gái hồng lâu múa trên vũ trường Thượng Hải, cô ở trên vũ đài trình diễn múa dẫn đầu và hát, giữa thời đại gió mưa phiêu bạc trong vàng son say mê, say đến mơ màng.
Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, đa͙σ diễn Vương hô: “Bắt đầu!”
Tất cả ngọn đèn đều đánh tới trên vũ đài, Trần Viên Viên trong đám người cũng ngắng đầu nhìn qua, thân ảnh mềm mịn kia của Diệp Linh chậm rãi đi vào đáy mắt.
Mặc dù đều là phụ nữ, thê nhưng Trân Viên Viên vào giờ khắc này cũng co rụt con ngươi lại, trong nháy mắt nín thở.
Diệp Linh mặc sườn xám, song không phải là màu sắc nhã nhặn, mà là bộ sườn xám màu xanh đen, phần cổ bao lấy cần cổ trắng như thiên nga, hai cánh tay lộ ra dưới sắc xanh đen phụ trợ như đôi ngó sen, lại không sinh ra vài phần hương diễm, khiến người ta liếc mắt đã bị cướp đi hô hấp.
Lúc này tiếng nhạc vang lên, trong tay Diệp Linh xuất hiện cái quạt xếp, cô “xoát” tung mở quạt, sau đó bắt đầu múa.
Thời kỳ này An Sinh đã trong vận mệnh đánh mât chính mình, biên vưu vật khuynh thành số một ở Thượng Hải, phong tình vạn chủng.
Chỉ thấy Diệp Linh hướng về phía màn ảnh ném một cái mị nhãn, sau đó đi lên gợi đôi môi đỏ rựa như lửa, trên chân cô đi đôi giày cao gót thủy tinh bắt đầu theo nhịp nhạc cất bước, rất nhanh cô bắt đầu uốn người.
Dáng người Diệp Linh ngực tấn công, mông phòng thủ, lúc uốn vòng eo ấy quả thực như rắn nước, cô mông đẹp ngực nở, chỗ xẻ tà của sườn xám như ẩn như hiện đôi chân ngọc của cô.
Khoảnh khắc đó Diệp Linh chính là An Sinh, An Sinh chính là Diệp Linh, cô không có một lời thoại, nhưng trong âm nhạc chuốc say chính mình, xoay được ba phân mêm mại đáng yêu, bôn phân phong tình, không biết cô đã trở thành đồ chơi những người đàn ông này, hay là đồ chơi của khán giả phía dưới.
“Tốt! Tốt! Tốt!” Lúc này đa͙σ diễn Vương nhịn không được hô lên.
Trần Viên Viên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đa͙σ diễn Vương vỗ đùi đã kích động đứng lên, ông ta nhìn Diệp Linh dưới ánh đèn, lắm bẩm nói: “Hoàn mỹ!
Đây thật sự quá hoàn mỹ!”
đa͙σ diễn Vương là một kẻ điên truy cầu nghệ thuật, nhóm nữ minh tinh diễn qua phim ông đều đội lên cái mác “cô gái của Vương gia”, thế nhưng đến nay có thể để cho ông phải khen một câu “hoàn mỹ” cũng chỉ có Diệp Linh mà thôi.
Trần Viên Viên tức giận cắn răng, kỳ thực thịnh thế mỹ nhan như Diệp Linh, trời sinh yêu nghiệt, ở trong vòng giải trí là rất dễ dàng bị dán lên cái mác, chính là – bình hoa.
Rất nhiều nữ minh tinh đều như vậy, vẻ ngoài xinh đẹp, thế nhưng kỹ năng diễn xuất rất thường.
Thế nhưng, Diệp Linh là nɠɵạı lệ.