Chương 1273:
Thím Tô lúc này đau lòng bảo vệ ŧıểυ Tinh Tinh ra phía sau mình, cô ấy là nhất đẳng giáo viên ở Lan Lâu Cổ Quốc nhưng, sau đó luôn chăm sóc cho Tinh Tinh ŧıểυ Công Chúa, địa vị phi phàm, hiện tại thím Tô chau mày nhìn mẹ ŧıểυ Đường: “Vị nữ sĩ này, xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta ŧıểυ thư nhỏ từ trước đến nay rất lễ phép, nếu như không phải là con nhà cô chọc tới ŧıểυ thư nhỏ chúng tôi trước, ŧıểυ thư nhỏ chúng tôi chắc chắn sẽ không động thủ.”
Mẹ ŧıểυ Đường mới vừa bị ŧıểυ Tinh Tinh chọc giận, hiện tại lại bị một bảo mẫu chỉ trích, liền nổi trận lôi đình, cô ta giễu cọt một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình châm chọc: “ŧıểυ thư nhỏ? Nó trông như người hầu mà là ŧıểυ thư nhỏ á? ŧıểυ thư nhỏ thế sao không có bố? ŧıểυ thư nhỏ thế sao lại có người mẹ lả lơi ong bướm?”
“Bà mới lả lơi ong bướm, con bà mới là có mẹ đẻ nhưng không có mẹ dạy!” ŧıểυ Tinh Tinh không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm đến mẹ của mình.
Mẹ ŧıểυ Đường thấy ŧıểυ Tinh Tinh còn dám mạnh miệng, cô ta giận run cả người: “Tốt, mày chờ đó, chồng tao quen biết với hiệu trưởng nhà trẻ này, bây giờ tao gọi điện thoại cho anh ấy, bảo anh ấy đuổi mày ra khỏi nhà trẻ.”
Nói rồi mẹ ŧıểυ Đường liền lấy điện thoại ra.
“Đuổi ai ra khỏi nhà trẻ?”
Đột nhiên, một thanh âm trầm thấp từ tính truyền đến.
Có người tới.
ŧıểυ Tinh Tinh nhanh chóng ngắng đầu, chỉ thấy đám người vây xem đã tự động nhường ra một con đường, rất nhiều hộ vệ áo đen vóc người hung hãn ngay ngắn có thứ tự chạy tới, bao vây nơi đây chật như nêm cối, sau đó một thân thể đồ sộ anh tuần xông vào ánh mắt.
Lục Hàn Đình tới.
Hôm nay Lục Hàn Đình mặc tây trang màu đen, chất vải đắt giá được là nóng không chút nếp uốn nào, toát ra khí chất thượng lưu quý tộc ưu nhã sang trọng.
Anh đi tới, cặp mắt thâm thúy kia nhàn nhạt quét quanh toàn trường, khí tràng cường đại không rét mà run như đề vương đích thân nghênh giá, khiến người ta không nhịn được muốn quỳ lạy.
ŧıểυ Tinh Tinh thấy được Lục Hàn Đình hai mắt liền sáng ngời, là chú đẹp trai kia: “Chú đẹp trai!”
ŧıểυ Tinh Tinh chạy tới bên chân Lục Hàn Đình, ngước đôi mắt to trắng đen rõ ràng vui vẻ nhìn anh: “Hello, chú đẹp trai, chú còn nhớ con không?”
Nhớ chứ!
Đương nhiên nhớ!
Đây là lần thứ hai Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt nhỏ giống Hạ Tịch Quán như đúc của ŧıểυ Tinh Tỉnh, nội tâm anh vẫn rung động như thế. Trong quá khứ anh đã từng khát vọng có một đứa con gái đến bao nhiêu, con gái của anh chắc chắn sẽ giống hệt mẹ cô bé.
Hiện tại ŧıểυ Tinh Tinh thỏa mãn hết thảy huyễn tưởng của anh với con gái.
Quan trọng là… ŧıểυ Tinh Tinh cũng nhớ anh!
Tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng ŧıểυ Tinh Tinh không quên anh.
Lúc này Lục Hàn Đình thấy được bàn tay nhỏ bé bị thương của ŧıểυ Tinh Tinh, anh mắp máy đôi môi mỏng: “Tinh Tinh, sao con lại bị thương rồi, là ai làm?”
“Cái này à…” ŧıểυ Tinh Tinh nhìn một chút vết thương trong lòng bàn tay mình, cười ngọt ngào: “Không sao ạ, chú ơi, con dũng cảm lắm ạ, sẽ không khóc nhè đâu.”
Trái tim Lục Hàn Đình như bị siết chặt, anh quỳ một gối, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ của ŧıểυ Tinh Tinh: “Có đau không con?”
Anh thỏi thổi vết thương của ŧıểυ Tinh Tinh, động tác mềm nhẹ lại thận trọng.
ŧıểυ Tinh Tinh nhìn Lục Hàn Đình, lần đầu tiên ở sân bay nhìn thấy chú đẹp trai này cô bé liền muốn chú đẹp trai này làm bố của mình rồi.
Mẹ ŧıểυ Đường cứ mãi bắt nạt nói cô bé không có bố, nếu như cô bé có bố, bố có thể ôm cô bé ôm lên thật cao rồi, nếu như cô bé có bố, bố có thể bảo vệ mẹ, không cho những người xấu kia nói bậy mẹ rồi.
Nhưng, cô bé lại rất thấp thỏm, nếu như chú đẹp trai không thích mẹ, không thích cô bé, vậy nên làm sao bây giờ?