Bóng đêm dần buông xuống, Ngụy Sơ Cận và Lan phi cùng nhau hồi tầm cung của mình, dọc theo đường đi Lan phi vui vẻ ra mặt, vẫy vẫy tay để cho hạ nhân theo sau lui xuống.
Ngụy Sơ Cận nhíu mằy, chỉ nghe giọng nói có chút hưng phấn của Lan phi, "Tỷ tỷ, vừa rồi ở trước mặt Hoàng thượng muội muội nói chuyện không tiện, bây giờ mới có thể nói với tỷ tỷ một tiếng chúc mừng."
Lan phi đứng phía trước Ngụy Sơ Cận, vẻ mặt ngạc nhiên, "Làm sao có thể, Hoàng thượng đã nói rõ ràng phân vị Quý phi không còn xứng với người, sao lại không nói gì, Hoàng thượng nhất định là cảm thấy người vất vả nhiều năm như vậy, muốn phong hậu cho tỷ tỷ rồi."
Trong lòng Ngụy Sơ Cận run lên, hai chữ này, từ trong miệng người khác nói đều cảm thấy khiếp sợ, nàng mỉm cười, "Những lời này đứng nói ra sớm như vậy, Hoàng thượng đã nói, chưa đến lúc."
Lan phi nhíu mày lại, "Hừ, đơn giản là một nước không thể có hai hoàng hậu, tuy người kia đã ở trong lãnh cung, nhưng vẫn giữ hậu vị, tỷ tỷ --"
Lan phi nhìn xung quanh, nói thầm bên tai Ngụy Sơ Cận, "Ta nghe nói, vị ở Tử Ngọc cung kia đã không được rồi, chờ nàng đi, người muốn thượng vị đó là chuyện trong tầm tay rồi."
Mắt Ngụy Sơ Cận chợt lóe sáng, liếc mắt nhìn Lan phi một cái, "Mấy ngày nay chỗ Hoàng thượng, ngươi cần phải thường đi qua rồi."
Lan phi nghe vậy liền vui mừng, "Muội muội đã biết, muội muội về cung trước, tạm biệt tỷ tỷ, muội xin cáo lui."
Lan phi vung tay lên mang theo hạ nhân trở về Phúc Lan cung, mà Ngụy Sơ Cận đứng tại chỗ, trong mắt thoáng qua một chút ý lạnh, nàng vẫy tay gọi người phía sau, lúc này Tú Hà đang đứng ở phía sau tiến đến gần, "Nương nương?"
Ngụy Sơ Cận có chút trầm ngâm, "Đi hỏi thăm xem tình huống của Tử Ngọc cung một chút."
Gió đêm mát lạnh, một mình Sở Vân Khinh đi về Lạc Hà cung, Lệ phi bình tĩnh ngồi ở trong nội điện xem một quyển cầm phổ, thấy nàng đến liền cười nhạt đứng lên.
"Nương nương."
Lệ phu duỗi tay về phía nàng, Sở Vân Khinh đi đến ngồi bên cạnh nàng, Đường ma ma dâng trà lên xong liền lui ra ngoài cửa, bên này Lệ phi thấp giọng nói, "Canh giờ không còn sớm, ngươi đến đây không sợ người khác bắt gặp sao?"
Sở Vân Khinh cười, "Nương nương, ta muốn để cho người ta thất, nương nương vất vả lâu như vậy, cũng nên lấy lại những thứ thuộc về mình rồi."
Sắc mặt Lệ phi cứng lại, "Ý của ngươi là..."
Sở Vân Khinh bĩu môi một cái, "Nương nương có biết, tối nay Hoàng thượng đã nói câu gì với Ngụy quý phi không?"
Lệ phi nhíu mày, Sở Vân Khinh khẽ nói: "Hoàng thượng nói, thân phận Quý phi đã không xứng với nàng, chỉ sợ là có ý muốn thăng vị cho nàng, nếu thăng như lời nói, vậy chỉ có một con đường có thể đi thôi."
Sắc mặt Lệ phi khẽ biến, trong con ngươi xuất hiện một chút đau xót, "Buồn cười!"
Sở Vân Khinh nắm chặt tay nàng, "Cho nên nói, mấy năm nay nương nương ẩn nhẫn bản thân vì Ngũ điện hạ, hiện giờ Ngũ điện hạ đã sắp phong vương lập phủ, nếu người bện nặng mới khỏi, chẳng phải là một chuyện tốt với Ngũ điện hạ sao?"
Lệ phi nghĩ, "Năm đó ta vừa sinh Lăng nhi xong, nhớ đến nương ngươi chưa đến thăm ra, liền cho người đi hỏi mới biết được... Tuy ta có muốn điều tra chuyện này, nhưng sợ làm các nàng chú ý, khi đó Lăng nhi còn nhỏ. Sau này trong một lần vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Thái hậu và Ngụy Sơ cận, mới biết nương ngươi bị bọn họ hại chết, ta muốn nói cho Hoàng thượng, nhưng đến phút cuối lại bị Ngụy Sơ Cận phát hiện, bây giờ, tuyệt đối không thể để Ngụy Sơ Cận thượng vị."
Trầm ngâm một lúc, nàng liền nhìn Sở Vân Khinh, "Vị ở Tử Ngọc cung kia, ngươi cũng biết hả?"
Lệ phi thở dài, vẻ mặt có chút vui mừng, "Xem ra Duệ vương là thật tâm với ngươi."
Mặt Sở Vân Khinh đỏ lên, nhìn Lệ phi khó hiểu, sau đó liền cười động viên, "Ở trước mặt ta không cần giấu giếm, nhiều năm giả điên giả ngốc như thế, ngươi nghĩ rằng ta điên thật sao, Hoàng hậu bị oan khuất mười bảy năm, Duệ vương cũng rất vất vả, hắn là đứa bé ngoan, đối đãi với ngươi tốt là được rồi."
Nhìn ánh mắt ấm áp của Lệ phi trong lòng Sở Vân Khinh cũng ấm áp, đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, "Vân Khinh!"
Sở Vân Khinh và Lệ phi đều ngẩn ra, là Tiêu Lăng!
Tiêu Lăng thấy hai người tay nắm tay ngồi cùng một chỗ có chút sững sờ, hắn chậm rãi đến gần, trong mắt mang theo một chút hi vọng, "Mẫu phi? Người --"
Vẻ mặt Lệ phi không còn chút si ngốc nào, nàng nhìn Tiêu Lăng, chậm rĩa gật đầu, Tiêu Lăng không thể tin liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh, thấy nàng gật đầu.
"Mẫu phi!"
Tâm tình kích động của Tiêu Lăng không lời nào có thể miêu tả được, Sở Vân Khinh thấy thế mỉm cười lui ra ngoài, hơn mười năm ẩn nhẫn, nữ nhân ốm yếu không nơi nương tựa trong thâm cung vì đứa nhỏ của mình, Lệ phi giả ngây giả dại, Hoàng hậu bị đày vào lãnh cung cũng thế, nữ nhân trong thâm cung, nhìn quang vinh như thế quý giá đẹp đẽ như thế, thật sự chịu không biết bao nhiêu khổ?
Sở Vân Khinh thở dài, nàng biết hai mẫu tử trong phòng có rất nhiều lời muốn nói, Đường ma ma đứng ở ngoài cửa, khóe mắt không khỏi đẫm lệ, thấy Sở Vân Khinh đi ra liền run rẩy quỳ xuống đất.
Sở Vân Khinh cả kinh, tuy nàng không nói gì, nhưng trong lòng Sở Vân Khinh hiểu rõ, lão nhân gia này biết rõ mọi chuyện, mười năm qua nhìn chủ tử ngày đêm điên dại, nếu không trung thành, làm sao có thể giữ kín bí mật đến ngày hôm nay.
Sở Vân Khinh cúi người nâng Đường ma ma dậy, khóe miệng nhếch lên rời khỏi Lạc Hà cung.
Trời đêm hơi lạnh, Sở Vân Khinh một mình đi trên đường nhỏ về Cẩm Tú cung, trong miệng thì thào hai chữ, "Phi vân, phi vân, phi vân --"
Thì ra nàng kêu Phi vân.
Lệ phi chậm rãi kể lại chuyện xửa, một người nữ tử bởi vì phòng bị sự sủng ái của Đế vương mà trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, máu của nàng có thể cứu người, tiếng đàn của nàng có thể đưa chim tước tới, nàng còn có một đôi con ngươi có thể biến thành màu đỏ --
Sở Vân Khinh thở dài, nữ tử như vậy thật không hợp sống ở trong thâm cung đại viện, không nói đến đôi mắt đỏ của nàng hay máu của nàng khác người bình thường, chỉ đơn giản nói đến hàng vạn hàng ngàn sủng ái đều tụ tại một thân, đây là hậu cung ba nghìn giai lệ đó là chuyện cực kỳ nguy hiểm, tình ái vốn là điều không bền vững, đặc biệt là trong gia đình Đế vương.
Ngụy Sơ Cận, nhớ đến cái tên này, Sở Vân Khinh không thể không nhíu mày, Hoàng hậu bởi vì nàng mà bị đầy vào lãnh cung, Lệ phi bởi vì nàng mà giả ngây giả dại nhiều năm như vậy, thánh sủng hai mươi mấy năm không suy, rốt cuộc mạng của nàng ở nơi nào?
Hôm sau, khi Sở Vân Khinh đến Càn Đức cung, liền thấy Phúc Toàn Phúc Sinh sắc mặt nghiêm chỉnh khẩn trương đứng ở ngoài cửa, vừa thấy Sở Vân Khinh đến mắt liền sáng lên, "Quận chúa, người đã tới."
Sở Vân Khinh nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì?"
Phúc Toàn nhìn vào trong nội điện một cái, sau đó nói thầm vào tai Sở vân Khinh hai câu, sắc mặt Sở Vân Khinh trầm xuống, khóe miệng cũng hơi cong lên.
Chỉ là sáng sớm, liền có tấu sớ trong triều đưa đến tay Hoàng đế, hơn mười vị cựu thần liên kết với Thượng thư, tán dương Minh vương, bên trong lời nói có nhắc đến việc lập thái tử!
Quả nhiên sắc mặt Tiêu Chiến không tốt đang nằm ở trên giường, Phúc Hải đang đứng ở bên cạnh, trên trán xuất hiện một chút mồ hồi, giờ phút này nhìn thấy Sở Vân Khinh đến giống như nhìn thấy một vị cứu tinh.
"Hoàng thượng đã uống thuốc chưa?"
Tiêu Chiến nhíu mày, nâng tay vung sớ lên ném xuống đất, lông mày Sở Vân Khinh khẽ động, "Hoàng thượng đừng nên buồn bực chuyện trong triều, nếu không thân mình làm sao tốt được, mọi chuyện đã có Minh vương, người yên tâm giao cho hắn là được."
Mắt Tiêu Chiến dừng lại ở trên người Sở Vân Khinh, mang theo một chút cảm giác uy hiếp.
Sở Vân Khinh sửng sốt, lúc này vội cúi đầu quỳ trên mặt đất, "Không biết Vân Khinh đã nói sai điều gì lại khiến Hoàng thượng không vui, xin Hoàng thượng bớt giận."
Tiêu Chiến thấy vậy, khóe miệng bĩu một cái, "Ngươi cảm thấy Minh vương xử lý mọi việc trong triều rất tốt sao?"
Sở Vân Khinh càng cúi thấp đầu, "Vân Khinh không hiểu chuyện chính sự, chỉ biết Hoàng thượng nhiều lần lệnh Minh vương thay người xử lý chính sự, lại rất tán thưởng hắn, Hoàng thượng cảm thấy tốt, dĩ nhiên Vân Khinh cũng cảm thấy tốt."
"Thật sao?" Trong lời nói của Tiêu Chiến mang theo một chút tức giận, "Những thứ này không nói nên điều gì, trẫm còn tốt, trẫm sẽ lập thái tự, quả nhiên là nóng vội, Minh vương thật là bản lãnh!"
Sở Vân Khinh hơi trầm ngâm, do dự một chút mới lên tiếng, "Hoàng thượng đừng tức giận, Minh vương xử lý chính sự có công, có lẽ triều thần hiểu lần ý của Hoàng thượng, hay người khác muốn giúp đỡ Minh vương, không có ý gì khác, trong mắt bọn họ, dĩ nhiên chỉ có Hoàng thượng."
Phúc Hải đứng bên cạnh nghe vậy liền sửng sốt, nghĩ mấy ngày nay Sở Vân Khinh ở quá gần Ngụy quý phi, trong lòng khẽ thở dài.
Tiêu Chiến nghe xong lời Sở Vân Khinh nói, quả nhiên sắc mặt hòa dịu đi rất nhiều, hắn vung bàn tay to lên, "Đứng lên đi, lấy thuốc của ngươi đến đây, đêm nay trẫm phải đi Cần Chính điện."
Lại đến bắt mạch một phen, Sở Vân Khinh tinh tế lấy đơn thuốc đã muốn dùng nhiều ngày nay cho Tiêu Chiến, giao cho thái y của thái y viện, chuẩn bị rời đi.
"Nghe nói hai ngày nay ngươi rất siêng năng đi đến Lạc Hà cung?"
Tiêu Chiến chợt lên tiếng khiến Sở Vân Khinh dừng bước, khóe miệng nàng nhếch lên, trong lời nói mang theo ý cười, "Xem ra Hoàng thượng còn chưa biết."
Tiêu Chiến sinh nghi, "Biết cái gì?"
Sở Vân Khinh phúc thân thi lễ, "Hoàng thượng phải miễn tội cho Vân Khinh trước, Vân Khinh mới dám nói."
Trong mắt Sở Vân Khinh mang theo ý cười, "Từ khi Vân Khinh tiến cung có đi tới Lạc Hà cung vài lần, là vì muốn chẩn mạch cho Lệ phu nương nương, qua nhiều ngày, bệnh tình của Lệ phi nương nương đã có rất nhiều chuyển biến tốt."
Trong mắt Tiêu Chiến có chút ngoài ý muốn, hai mắt hắn híp lại, giống như đang nhớ lại dáng vẻ của Lệ phi năm đó vừa mới tiến cung, Sở Vân Khinh thấy hắn cười như vậy, liền lui xuống.
Khi đi đến trước mặt Phúc Sinh, nàng dừng lại một chút, nhìn hắn nói, "Lúc Hoàng thượng dưỡng bệnh tính cách có chút phiền muộn, nếu có người tới hỏi Hoàng thượng hôm nay thế nào, các ngươi chỉ nói là hết thảy đều bình thường, tâm tình không tệ, đừng để người khác biết tình cách của Hoàng thượng thay đổi, để bên ngoài truyền đến những lời không xuôi tai."