Sở Vân Khinh nhíu mày: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Thị nữ sau lưng liền lui xuống, Sở Vân Khinh nhìn bốn phía không có người, mới đi đến hành lang bên tay trái, còn chưa đi được hai bước một thân hình nho nhỏ màu đen đã xuất hiện trước mặt Sở Vân Khinh, nàng tập trung nhìn, thì ra là Tiêu Cấp.
“Sở tỷ tỷ!”
Sở Vân Khinh nhìn xung quanh, sau đó liền kéo hắn vào trong góc: “Lục điện hạ, vì sao lại ở chỗ này?”
Tiêu Cấp nhíu mày: “Ta đã sớm biết Sở tỷ tỷ tiến cung, chỉ là không tới gặp ngươi, nghe nói hôm nay phụ hoàng tỉnh rồi hả?”
“Hoàng thượng không có gì đáng ngại, xin điện hạ yên tâm.” Sở Vân Khinh nói xong liền cảm thấy không đúng, “Mấy ngày nay Lục điện hạ đều canh giữ ở ngoài cung, chính là muốn – – .”
“Ta muốn gặp phụ hoàng, chuyện tối hôm qua khi phụ hoàng tỉnh dậy liền gặp Nhị ca, mắt nhìn thấy Nhị ca đi vào, ta cũng muốn nhìn thấy phụ hoàng, muốn tranh thủ vài thứ cho mẫu phi ta, nếu không có lẽ mẫu phi chỉ có thể sống nửa đời sau trong lãnh cung thôi.”
Trong lòng Sở Vân Khinh cảm thấy căng thẳng, chẳng qua cũng chỉ là một hài tử tám tuổi thôi, nàng khẽ nhíu mày. “Từ giờ trở đi cứ buổi trưa ngươi tói, đến lúc đó ngươi – –.”
Sở Vân Khinh nói nhỏ vào tai Tiêu Cấp, tỉ mỉ mấy câu, nhìn đôi mắt Tiêu Cấp sáng lên, nàng khẽ thở dài: “Bên người hoàng đế có rất nhiều tai mắt, nếu điện hạ muốn làm bất cứ việc gì cho mẫu phi thì hãy nhớ lấy, phải giống mấy vị ca ca của ngươi biết không hả?”
Thấy Tiêu Cấp gật đầu, Sở Vân Khinh mới yên lòng.
Cẩm Tú điện là một điện các nhỏ, nghe nói được xây cho một vị Thái tổ công chúa, bên trong rất hợp lòng người, còn có mấy văn uyển chứa rất nhiều sách thuốc cổ, công thêm Tú các được người bố trí rất trang nhã, vô cùng hợp ý nàng.
Bọn thị nữ đã sớm đứng hầu ở một bên, nàng là quận chú do hoàng đế ngự phong, bây giờ lại cứu mạnh hoàng đế, sau này còn ở bên cạnh hoàng đế, hạ nhân trong Càn Đức cung càng thêm kính trọng nàng, những nô tỳ này liền không dám thất lễ với nàng.
Trăng đã lên cao, nhưng Sở Vân Không không thấy buồn ngủ, đang suy nghĩ, bên này đã có người lên tiếng, “Quận chúa, nếu người không ngủ được, không bằng đi Hoằng Văn trai đọc sách?”
Sở Vân Khinh quay đầu, người nói chuyện chính là cung nữ đứng hầu ở cạnh cửa, nhìn rất bình thường, nhưng nàng cảm thấy khá quen mắt, nàng nghĩ một chút liền vui vẻ đáp ứng.
Hoằng Văn trai cách phòng ngủ của nàng không xa, tiểu cung nữ kia đi trước dẫn đường, nàng càng nhìn càng cảm thấy giống như đã gặp ở đâu rồi.
“Quận chúa, mời vào.”
Sở Vân Khinh đi vào theo chỉ dẫn của nàng, lúc này thấy nàng rất nghe lời đứng ở bên cạnh cửa, trong lòng khẽ động, “Xuân Đào!”
Xuân Đào cả kinh, quay đầu nhìn xung quanh rồi ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý cười, trên mặt hình như còn được dịch dung, mặt mày có chút thay đổi so với khi găp ở Quỳnh hoa yến.
“Nô tỳ thỉnh an Quận chúa.”
Nhìn thấy Xuân Đào trong lòng Sở Vân Khinh lại cảm thấy có chút an tâm, trước khi nàng vào cửa, đối mặt với hàng sách y thuật cổ được sắp xếp chỉnh tề bên trong, nàng xoay người nhìn Xuân Đào: “Là hắn phái ngươi tới?”
Xuân Đào gật đầu: “Duệ vương biết người ở bên cạnh hoàng thượng, trong lòng lo lắng không yên, liền phân phó nô tỳ đi theo bên cạnh người.”
Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, Xuân Đào này, hai lần đều bị Tiêu Triệt an bài bên cạnh mình, có lẽ là người đáng tin, nàng liền hỏi: “Hoàng thượng bệnh nặng nhiều ngày, rất nhiều hoàng tử đều đến hỏi thăm, vì sao chỉ có Duệ vương là chẳng có động tĩnh gì?”
Xuân Đào có chút khó xử: “Hoàng thượng rất phòng bị và thận trọng với Vương gia, hiện giờ hoàng thượng bệnh nặng, Vương gia sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
Sở Vân Khinh hiểu rõ, bởi vì quan hệ với hoàng hậu, cho dù Tiêu Triệt có lập nhiều công lao như thế nào, nhưng vẫn là thân vương không được để ý – –
Nàng thở dài, ngón tay mảnh khảnh phủi đi lớp bụi dày cộm trên sách cổ, trong mắt dần dần sáng lên, nàng là người học y, nơi này có rất nhiều sách cổ chỉ từng nghe chứ chưa được thấy qua, khóe miệng nàng nhếch lên, xoay người nhìn về phía Xuân Đào, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Xuân Đào cúi đầu: “Là Vương gia nói nhất định người sẽ thích Cẩm Tú điện này.”
Tay Sở Vân Khinh ngừng lại, một góc nào đó trong lòng được lấp đầy.
Giờ ngọ ngày thứ ba, Sở Vân Khinh đứng sau lưng Tiêu Chiến, nhìn hắn dùng xong bữa trưa liền sai bừng đưa chén thuốc đến, Xuân Đào cúi đầu đi vào trong điện, Sở Vân Khinh đi tới đón nhận, sau đó liền nhỏ giọng hỏi một câu: “Lục điện hạ còn chịu nổi không?”
Xuân Đào gật đầu,dienQQQdanQQQleQQQQuyyyyDonnn lúc này Sở Vân Khinh mới đưa dược trong tay cho Tiêu Chiến, giọng nói của Sở Vân Khinh vừa vặn rơi vào trong tai Tiêu Chiến, hắn nhìn chén dược đen sì hỏi Sở Vân Khinh, “Ngươi vừa mới nói đến Lục điện hạ, có chuyện gì?”
Sở Vân Khinh hơi do dự, chờ đợi chống lại ánh mắt khinh người của Tiêu Chiến, nàng mới cúi đầu nói: “Hai ngày trước Vân Khinh sửa lại phương thuốc cho Hoàng thượng, điện hạ liền vì hoàng thượng tự lấy thân mình để thử thuốc, phương thuốc hôm nay rất nặng, Vân Khinh sợ Lục điện hạ không chịu nổi nên mới hỏi như vậy.”
Mắt Tiêu Chiến thấy chén thuốc tỏa ra mùi đắng ngắt, hắn khẽ trầm ngâm, “Để hắn vào đi.”
Tiêu Cấp mặc một thân trường bào minh cẩm ngắn, đứa nhỏ bảy, tám tuổi quá xinh đẹp, lúc này trên mặt là cung kính trịnh trọng, nhìn thấy Hoàng đế liền vái lậy: “Nhi thần bái kiến Phụ hoàng.”
Tiêu Chiến nhìn thân hình nho nhỏ trên mặt đất, “Thuốc này khó uống không thể tả, chỉ ngửi mùi thôi cũng đã không chịu nổi, vì sao ngươi lại muốn tự mình thử thuốc cho trẫm, không để cho thái giám thử?”
Hai tròng mắt đen của Tiêu Cấp chuyển động vòng vòng, hình như đang suy nghĩ cái gì đó, “Cấp nhi biết phụ hoàng bị bệnh nặng, lại nghe mẫu phi nói, con cái trong nhà dân bình thường đều tự mình phụ dưỡng bên cạnh phụ thân, Cấp nhi không biết làm gì, liền cầu Sở tỷ tỷ để cho Cấp nhi thử thuốc cho phụ hoàng, đấy là tâm ý của Cấp ý.”
Lông mày Tiêu Cấp nhíu lại, “Vân tần kể cho ngươi nghe chuyện tình trong nhà dân chúng bình thường sao?”
“Mẫu phi nói, cho dù là gia đình Đế vương, hay là nhà dân bình thường, đều nên lấy chữ “hiếu” làm đầu, Cấp nhi không biết được hiếu là như thế nào, chỉ có thể thử một chút thuốc cho phụ hoàng, không cảm thấy khổ.” Tiêu Cấp làm như không tự tin, nói xong liền cúi đầu, “Cấp nhi ngu dốt, nếu làm gì sai xin phụ hoàng cứ quở trách.”
Tay Tiêu Chiến hơi căng thẳng, hắn ngửa đầu uống cạn chén dược, mày nhíu lại một chỗ, Sở Vân Khinh vội vàng bưng nước súc miệng đến, chờ Tiêu Cấp xúc miệng xong, vẻ mặt của hắn mang theo ý cười nhìn Tiêu Cấp.
“Mẫu phi dạy ngươi rất tốt, ngươi làm cũng rất khá, ở thái học đã đến lớp mấy rồi...”
Thấy Tiêu Chiến bắt đầu hỏi đến những chuyện vụn vặt, khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên.
Chờ Tiêu Cấp rời đi, Tiêu Chiến quay đầu quan sát kỹ Sở Vân Khinh, “Tâm tư của ngươi không lừa được trẫm, chiêu cờ này đi rất tốt.”
Sở Vân Khinh quỳ xuống: “Hoàng thượng minh giám, ngày đó khi Lục điện hạ bị ôn dịch, lúc hấp hối luôn miệng gọi Hoàng thượng và Vân tần nương nương, Vân Khinh chỉ cảm động trước sự hiếu thuận của hắn, mới cho hắn cơ hội tự mình thử thuốc thôi ạ”
Lông mày Tiêu Chiến buông lỏng,Đienanleqyyyydnnn hai mắt nhìn Sở Vân Khinh: “Đứng lên đi.”
Sở Vân Khinh biết chắc Tiêu Chiến sẽ không bởi vì chuyện này mà phạt nàng, trên mặt vẫn mang vẻ vân đạm phong khinh như cũ, Tiêu Chiến trầm ngâm, vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui xuống.
Lúc này Sở Vân Khinh mới cảm thấy khẩn trương, ánh mắt Tiêu Chiến bỗng trở nên trầm ngâm: “Ngươi đã chữa khỏi bệnh dịch lần trước trong hậu cung, ngươi có biết nguyên nhân gây ra ôn dịch này không?”
Sở Vân Khinh suy nghĩ: “Ôn dịch thế này thường là do chuột, lần này xuất hiện ở hậu cung, quả thật là hiếm thấy.”
Tiêu Chiến đứng dậy đi đến gần bên cửa sổ, khóe miệng lộ ra ý cười lãnh khốc: “Từ lúc bắt đầu lập quốc, hậu cung Đại Tần đều có phương pháp diệt chuột, trong hậu cung bây giờ, chỉ sợ muốn tìm một con chuột còn khó hơn tìm ngự ấn của trẫm, dịch chuột này, thật sự là rất kỳ lạ.”
Trong lòng Sở Vân Khinh có chút hồi hộp, ý tứ trong lời này của Tiêu Chiến rất rõ ràng, nếu dịch chuột này không phải là thiên tai, thì nhất định là...! Sở Vân Khinh không dám nghĩ tiếp.
“Còn nữa, hai ngày nữa sứ giả của quốc gia khác sẽ tới chơi, chỉ hi vọng không xảy ra sự cố gì nữa!”
Tiêu Chiến thở dài, làm nghi vấn trong lòng Sở Vân Khinh càng sâu, nếu không có người trị được ôn dịch này, một khi sứ giả của quốc gia khác nhập cung, hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng được!”
“Hoàng thượng!”
Nội vụ tổng quản Phúc Hải vội vàng vào cửa, ngoài ý muốn thấy Sở Vân Khinh, liền cúi người thi lễ, bắt đầu bẩm báo, “Hoàng thượng, vị ở Tử Ngọc cung kia, không tốt lắm – – .