Hai mắt của Cửu công chúa đỏ hoe, nàng cầm trong tay một cái túi thơm màu tím. Cái túi thơm đó là vật thiếp thân được treo bên hông của Kiều Nguyên Bảo .
Cái túi thơm tinh xảo được làm bằng năm sợi tơ màu sắc khác nhau, trên mặt túi còn được thêu hình một con hổ lớn là con vật mà Kiều Nguyên Bảo thích nhất. Sáng nay, Kiều thị đã tự tay đem túi thơm treo cho Kiều Nguyên Bảo, hắn sung sướиɠ xem túi thơm như một bảo bối, ba biểu ca muốn nhìn cũng không được, chỉ cho mỗi Giang Diệu xem mà thôi.
Âm thanh của Cứu công chúa mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “ Ta và Nguyên Bảo vừa mới cùng nhau chơi đùa thôi, lúc trước ta còn nắm tay hắn nhưng hắn giận dỗi nên bỏ chạy, ta đuổi theo nhưng lại chẳng thấy người đâu, chỉ nhặt được cái túi thơm này trên mặt đất. Ta đã chạy khắp nơi gọi tên hắn nhưng chẳng có ai lên tiếng….có phải…có phải Nguyên Bảo đã bị ai đó mang đi rồi không?”
Cứu công chúa tuy rằng thận trọng nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ con. Nàng rất yêu thích Kiều Nguyên Bảo, cảm thấy ŧıểυ tử rất đáng yêu, nhưng nàng lại vô ý khiến hắn bị người ta bắt đi mất. Cửu công chúa tự trách bản thân, hàm răng trắng của nàng cắn lên bờ môi đầy đặn đã sớm bật máu, nước mắt ầng ậng trong khóe mặt nhưng lại không thể chảy ra.
Giang Diệu nghe tin từ Cửu công chúa thì hoảng sợ, gương mặt nhỏ bỗng chốc tái nhợt.
Đời trước của nàng, Kiều Nguyên Bảo luôn được mọi người trong Kiều phủ che chở mà lớn lên, cũng vì thế mà tính tình vẫn luôn là một đứa trẻ đơn thuần thiện lương. Hắn có chút nhát gan, mỗi khi bị người khác trêu chọc cũng chỉ biết khóc nhè, nhưng cho dù có bị người khác ăn hiếp đến mức nào thì hắn cũng luôn quan tâm bảo vệ nàng, không bao giờ để nàng bị ủy khuất. Kiều Nguyên Bảo tuy rằng rất tham ăn và thích bám người, nhưng hắn là một đứa trẻ rất có cốt khí. Nàng lớn hơn hắn đến ba tuổi nhưng thân thể gầy yếu, còn hắn vóc dáng khỏe mạnh nên nếu như có ai đó bắt nạt nàng thì ŧıểυ quân tử Kiều Nguyên bảo sẽ ngay lập tức che chở cho nàng. Chỉ là sau những lúc như thế lại rúc vào trong ngực nàng, vừa khóc lại vừa mắng những tên đó là người xấu.
Giang Diệu cố gắng khiến bản thân bĩnh tĩnh hơn, nàng hỏi Cửu công chúa: “ Công chúa đã phải người đi tìm Nguyên Bảo chưa?”
Cửu công chúa gật đầu: “ Tỷ đã phái thị vệ đi tìm rồi”.
Giang Chính Mậu và Kiều thị sau khi nghe được tin tức cũng bôn ba chạy đến. Giang Chính Mậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ trấn định không gấp gáp, một bộ cẩm bào màu xanh lục khiến cho khí phách của hắn càng thêm vĩ đại, nhưng Kiều thị đứng bên cạnh thì đã lo lắng đến mức nhào vào ngực trượng phu nỉ non rồi.
Cửu công chúa kể lại những chuyện đã xảy ra cho Giang Chính Mậu và Kiều thị một lần nữa, nàng nhìn khuôn mặt của Kiều thị ngày càng tái nhợt hơn thì áy náy nói : “ Xin lỗi hai người, ta không nên dẫn Nguyên Bảo ra ngoài chơi”.
Nếu là người khác, Kiều thị còn có thể lên tiếng trách cứ vài câu, nhưng người trước mặt lại là Cửu công chúa, nàng nào dám lỗ mãng. Kiều thị lo lắng đến mức lệ nóng quang tròng.
Giang Diệu từ bên ngoài chạy vào thấy phụ thân và mẫu thân đang đứng thì nhanh chóng gọi một tiếng: “ Nương”.
Kiều thị nhìn khuê nữ đang chạy về về phía mình thì nhanh chóng tiến đến ôm con gái vào ngực. Nàng hôn lên đôi má trắng nõn của Giang Diệu, cắn môi không nói gì.
Cảm giác được sự ấm áp và mềm mại từ đôi tay Giang Diệu truyền lại đã không còn, Lục Lưu khó chịu nhíu mày. Nhưng nhìn đôi mẹ con đang ôm nhau trước mặt, Lục Lưu cũng không lên tiếng.
Giang Diệu biết mẫu thân của nàng rất lo lắng. Kiều Nguyên Bảo là đứa cháu mà nɠɵạı tổ phụ và nɠɵạı tổ mẫu rất yêu thương cưng chiều, nếu như hắn có chuyện gì, mẫu thân của nàng chắc chắn sẽ tự trách bản thân, tâm trạng sẽ dằn vặt mãi cho đến khi chết. Hơn nữa bọn buôn người ở Vọng Thành thật sự có rất nhiều, Kiều Nguyên Bảo lại là đứa trẻ béo tốt như vậy dĩ nhiên sẽ là đối tượng mua bán mà bọn chúng thích nhất.
Nếu như Kiều Nguyên Bảo thật sự đã bị bọn chúng bắt đi….Giang Diệu thật không dám nghĩ tiếp nữa.
Giang Diệu vươn bàn tay mũm mĩm lau từng giọt nước mắt của Kiều thị, nhẹ nhàng an ủi mẫu thân: “ Nương yên tâm, Nguyên Bảo nhất định sẽ không có chuyện gì”. Dù sao nàng cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, cho dù có lo lắng đến mức nào đi chăng nữa thì với cái độ tuổi này, nàng có thể làm được gì.
Giang Chính Mậu nhìn thê tử lo lắng đến mức rơi lệ thì tâm đau đến mức như cắt từng mảng lớn, hắn muốn tiến đến ôm nàng dỗ dành một phen nhưng chuyên quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải tìm cho ra Kiều Nguyên Bảo. Giang Chính Mậu bảo mọi người ở lại gian nhã lâu còn bản thân thì tự mang người ra ngoài tìm. Thời gian xảy ra không lâu nên cơ hội vẫn còn lớn, nếu càng kéo dài thời gian thì nguy cơ xảy ra chuyện càng cao hơn.
Ba huynh đệ Giang gia cũng muốn đi theo phụ thân ra ngoài tìm ŧıểυ biểu đệ.
Giang Chính Mậu nhìn ba đứa con trai đang đứng trước mặt thì trầm tư suy nghĩ, sau đó lại nhìn Giang Thừa Nhượng và Giang Thừa Hứa nói: “ Hai đứa con theo cha ra ngoài tìm Nguyên Bảo”, rồi lại quay đầu nhìn Giang Thừa Ngạn: “ Còn con ở lại chăm sóc cho nương cùng muội muội đi”.
Giang Thừa Nhượng và Giang Thừa Hứa theo phụ thân học võ công nên so với những đứa trẻ khác thì cũng là nhân tài hiếm có. Võ nghệ của Giang thừa Ngạn tuy rằng vẫn còn thua kém hai ca ca nhưng cũng không phải là vấn đề lớn, mà quan trọng ở đây là do tính tình của hắn quá mức nóng nảy nên Giang Chính Mậu mới không cho phép hắn đi cùng.
Giang Thừa Ngạn không được đi theo thì có chút buồn bã, nhưng hắn vẫn hiểu được tình hình hiện giờ rất nguy cấp nên liền vỗ ngực cam đoan: “ Cha cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho nương và Diệu Diệu thật chu đáo”.
Từ chuyện hứa hôn lần trước, hai cha con Giang Chính Mậu vẫn có chút khoảng cách với nhau, nhưng bây giờ nhìn nhi tử hiểu chuyện không còn hồ nháo như trước, người làm phụ thân như Giang Chính Mậu cũng cảm thấy thật yên lòng. Hắn “ ừ” một tiếng rồi nhanh chóng dẫn người đi ra ngoài.
Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên có chút ngột ngạt.
Vệ Bảo Linh chưa bao giờ gặp qua sự việc mất tích như vậy nên khuôn mặt nhỏ cũng hiện lên vẻ sốt sắng. Hơn nữa nàng nhìn thấy Cửu công chúa vốn kiên cường cũng đã bắt đầu khóc thì viền mắt cũng đã dần đỏ lên. Tuy rằng nàng không thích ŧıểυ Bàn tử tham ăn kia nhưng vẫn không muốn hắn có chuyện gì xảy ra, nếu thật sự hắn bị rơi vào tay bọn buôn người, biểu tỷ của nàng chắc chắn sẽ rất đau khổ.
Vệ Bảo Linh nép người vào sát bên cạnh Thập Nhất hoàng tử, sợ sệt hỏi: “ Biểu ca, ca nói xem Nguyên bảo có thể xáy ra chuyện gì hay không? …Có thể mọi người không thể tìm được hắn hay không?”. Nàng cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi lại nói tiếp: “ …Trước đây muội hay nghe nhũ mẫu kể về chuyện những ŧıểυ hài tử bị rơi vào tay bọn buôn người, những đứa bé đó đều bị bán vào tay những hộ gia đình không có con nối dõi, sau đó lại trở thành con trong những nhà đó”.
Không gian yên tĩnh ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được nên âm thanh nho nhỏ của Vệ Bảo Linh lại truyền đến tai của mọi người một cách rõ ràng.
Kiều thị nghe xong những lời đó, tâm trạng lại bỗng chốc càng xuống thấp hơn. Nếu như….không tìm được thì làm sao bây giờ?
Giang Diệu ngẩng đầu nhìn Vệ Bảo Linh, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm nàng ta, Trước đây nàng mặc dù có hơi chán ghét Vệ Bảo Linh nhưng dù sao một đứa bé mới sáu tuổi cũng không thể tính toán so đo nhiều. Nhưng bây giờ đang lúc mọi người còn lo lắng an nguy của Kiều Nguyên Bảo mà nàng ta còn mở miệng nói những lời như vậy cho được, nếu đã không biết an ủi thì cũng đừng nên đổ thêm dầu vào lửa. Giang Diệu muốn mở miệng phản bác nhưng Cửu công chúa đã nhanh hơn một bước: “ Tử Hằng, đệ đưa Bảo Linh về đi, đỡ cho muội ấy nói lung tung”.Tuy rằng quan hệ họ hàng thân thiết nhưng Cửu công chúa cũng không thể chấp nhận được nhừng lời nói của Vệ Bảo Linh.
Dù Vệ Bảo Linh có nhỏ tuổi nhưng nghe giọng nói lạnh nhạt của biểu tỷ thì cũng biết Cửu công chúa không thích.
Chóp mũi có chút chua xót, âm thanh mang theo tiếng nức nở, nàng ta ủy khuất nói: “ Biểu tỷ tức giận muội sao?” Nàng cắn cắn đôi môi, lại nói tiếp: “ Xin lỗi, muội không nên như vậy…Muội cũng chỉ là lo lắng Nguyên Bảo sẽ xảy ra chuyện…”.
Cửu công chúa nghe nàng ta nói cũng không lên tiếng.
Thập Nhất hoàng tử và Cửu công chúa là một đôi long phượng thai nên dĩ nhiên hắn hiểu rõ tâm trạng của tỷ tỷ lúc này. Cửu công chúa là một người vô cùng có trách nhiệm, nói về nghĩa khí thì nàng không hề thua kém ai, hơn nữa tính tình lại cương trực nên ai ai cũng muốn kết thân, nếu như có người nàng đã không thích thì cho dù có nịnh bợ đến mức nào thì nàng cũng sẽ không để ý đến nửa phần.
Hôm nay gặp được ŧıểυ hài tử như Kiều Nguyên Bảo, Thập Nhất hoàng tử hiểu được tỷ tỷ mình là thực sự yêu thích đứa bé ngây thơ đó, nhưng lại vô ý khiến hắn bị mất tích, trong lòng tỷ tỷ nhất định rất buồn bã.
Thập Nhất hoàng tử nắm tay Vệ Bảo Linh an ủi: “ Muội yên tâm, hoàng tỷ sẽ không tức giận đâu. Để huynh đưa muội trở về”.
“ Vâng!”Vẫn là biểu ca yêu thương nàng nhất. Vệ Bảo Linh lấy tay lau nước mắt, cảm thây biểu tỷ quan tâm cho tên nhóc béo Kiều Nguyên Bảo hơn biểu muội ruột thịt là nàng thì có chút tức giận, nàng lại càng ghét Kiều Nguyên Bảo hơn nữa. Nếu bây giờ không tìm được tên ŧıểυ tử đó về là tốt nhất. Hừ!
Thập Nhất hoàng tử đưa Vệ Bảo Linh trở lại Vệ phủ, gian nhã lâu lại được trả về sự yên tĩnh vốn có.
Đang lúc mọi người trầm tư lo lắng cho an nguy của Kiều Nguyên Bảo thì bên ngoài lại truyền đến một trận âm thanh ồn ào.
Lục Lưu nhíu mày lại, Lục Hà đứng cạnh bên hiểu ý chủ tử nên nhanh chóng chạy ra ngoài nhìn xem.
Lục Hà ra ngoài xem xét một lúc lại trở về bẩm báo: “ Thế tử, ŧıểυ thư cũng bị mất tích, Vương gia sai người đến nói ngài phải đi tìm”.
ŧıểυ thư trong lời nói của Lục Hà chính là Lục Linh Lung.
Theo lý thuyết, Lục Ling Lung chỉ là một thứ tôn nữ, sẽ không được mọi người coi trọng. Nhưng Tuyên vương lại là một lão nam nhân yêu thương con thứ, ghẻ lạnh con vợ cả nên đâm ra sẽ yêu thương Lục Linh Lung hơn.
Hôm nay là Tiết Đoan Ngọ nên Tuyên Vương cũng mang theo gia quyến ra ngoài dạo chơi. Lão Vương phi tuổi đã già nên không thể ra ngoài, còn Lục Lưu lại không hợp mắt hắn nên Tuyên Vương cũng sẽ không mang hắn theo. Một đứa con suốt ngày trưng ra bộ mặt lạnh lùng, chẳng bằng con thứ biết quan tâm chăm sóc, Tuyên Vương gia mỗi lần thấy hắn lại cảm thấy đau đầu, thôi thì cứ làm ngơ không quan tâm là tốt nhất.
ŧıểυ tôn nữ của Tuyên Vương gia bị mất tích, trong khi đó thì cháu họ nɠɵạı của Trấn Quốc Công phủ cũng tìm không thấy. Tuyên Vương nghe vậy liền mời bọn họ đến bên kia nhã lâu để cùng thương lượng.
Hai nhà đều mất con mất cháu, tâm trạng lo lắng cũng là giống nhau.
Tuyên Vương đang lên tiếng an ủi động viên Vưu trắc phi thì nhìn thấy nhi tử cùng Cửu công chúa và gia đình Trấn Quốc Công phủ đi vào, thật là có chút buồn cười. Ngày cả nhà đoàn viên mà con trai của hắn thà đi chen chân vào gia đình người khác cũng không muốn ở cùng một chỗ với người nhà. Thật đúng là một đứa con có hiếu.
Tuyên Vương nhìn Lục Lưu, sắc mặt ngày càng kém.
Lục Lưu bước vào phòng, lạnh nhạt hành lễ cho có với phụ thân.
Tuyên Vương cũng chỉ nhàn nhạt “ ừ” một tiếng, rồi lại hỏi thời gian Kiều Nguyên bảo đã mất tích đến bây giờ là bao lâu.
Cửu công chúa trả lời: “ Cũng đã là nửa canh giờ rồi…Nguyên Bảo đi chung với ta, hắn chạy phía trước ta đi phía sau. Nhưng mới rời mắt một cái thì đã không thấy bóng người đâu nữa rồi”. Vành mắt của Cửu công chúa có chút hồng, lúc nãy được mọi người an ủi nên tâm trạng của nàng đã tốt hơn nên giọng kể cũng mạch lạc rõ ràng chứ không còn đứt quãng như khi nãy.
Tuyên Vương gia mặc một bộ cẩm bào àu xanh lam viền chỉ kim tuyến, tuổi tuy đã lớn nhưng lại càng toát ra mùi vị thành thục của nam tử đứng tuổi. Diện mạo của hắn cũng được xem như tuấn tú, sau khi nghe Cửu công chúa tường trình lại sự việc thì ngoái đầu nhìn Kiều thị, đôi mắt điềm tĩnh đánh giá nàng một phen.
Kiều thị chính xác là một mỹ nhân xinh đẹp nhất nhì Vọng thành, Tuyên Vương gia lại là một gã nam nhân phong lưu đa tình, làm sao lại không nghe đến danh tiếng Kiều thị xinh đẹp như tiên nữ.
Lúc này người thật lại đang ngồi gần hắn nên cũng muốn ngắm nhìn gương mặt mỹ miều ấy nhiều hơn.
Giang Diệu đang được Kiều thị ôm vào ngực, ngoan ngoãn ngồi yên không nói một lời nào. Nhưng đúng lúc nàng ngẩng đầu lên thì lại thấy ánh mắt nóng rực của Tuyên Vương gia đang nhìn về phía mình, còn người mà hắn quan sát là ai thì không cần phải nói. Giang Diệu thấy sự lỗ mãng không hề kiêng dè của Tuyên Vương gia thì nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, vô cùng tức giận. Cháu gái bị lạc mất còn chưa tìm ra, vậy mà hắn đã bắt đầu nhỏ dãi ngắm nhìn dung mạo mẫu thân nàng, thật sự là một tên khốn nạn mà!
Kiều thị vẫn luôn lo lắng cho ŧıểυ chất nhi, làm sao còn tâm tư để chú ý đến ánh mắt của Tuyên Vương gia.
Mặc dù trông thấy ánh mắt của Giang Diệu đang nhìn mình, nhưng Tuyên Vương gia vẫn không có ý định dời đi lực chú ý. Giang Diệu cảm nhận được thái độ của Tuyên Vương gia thì lại càng thêm tức giận, nàng nắm chặt tay thành quả đấm nhỏ, cố gắng suy nghĩ biện pháp để Tuyên Vương gia không còn nhìn mẫu thân nàng như vậy nữa. Dường như nhớ tới điều gì, Giang Diệu mở to đối mắt tròn xoe nhìn Lục Lưu đang ngồi ở đối diện.
Lục Lưu nhìn ŧıểυ cô nương có đôi mắt đen láy mà cứ như xuyên qua đôi mắt ấy lại thấu rõ mọi suy nghĩ của nàng. Hắn đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt của Tuyên Vương gia, miễn cương che đi tầm mắt của phụ thân mình vẫn còn đắm đuối nhìn Kiều thị.
Tuyên Vương bị người ta cản trở việc tốt thì rất khó chịu, đang định mở miệng dạy dỗ Lục Lưu thì Mạnh thị đang ngồi bên cạnh đã khóc nức nở: “ Nếu Linh Lung xảy ra chuyện gì, thiếp thân cũng không muốn sống nữa”. Mạnh thị là thê tử của Lục Thầm, thay Lục Thầm sinh hạ Lục Hành Chu cùng Lục Linh Lung, tính tình Lục Linh Lung được nuông chiều sinh bướng bỉnh một phần cũng là do mẫu thân nàng ta mà ra.
Một nam tử ngồi bên cạnh Mạnh thị thay nàng lau đi nước mắt. Hắn mặc một bộ cẩm bào màu xanh lục, khuôn mặt tuấn lãng hiện lên nét trai trẻ, đó chính là thứ trưởng tử Lục Thầm của Tuyên Vương gia.
Lục Thầm lên tiếng an ủi Mạnh thị: “ Yên tâm, Linh Lung nhất định sẽ không có chuyện gì”.
Lục Hành Chu đang đứng bên cạnh mẫu thân, hôm nay muội muội bị mất tích, trong lòng hắn cũng không khỏi sốt ruột. Hắn tiến lên một bước, cúi đầu nói với mẫu thân: “ Là do nhi tử không có chăm sóc muội muội chu đáo”.
Mặc dù nói như thế nhưng mọi người làm sao có thể trách hắn được? Hắn cũng chỉ là một hài tử chưa tới mười tuổi, bản thân còn lo chưa xong thì làm sao có thể để ý đến người khác.
Mạnh thị bỗng nhiên nhớ đến điều gì, nàng vội vàng hỏi: “ Hình như trước đó Linh Lung có kết giao với một ŧıểυ cô nương, con có biết không?”
Lục Hành Chu gật đầu trả lời: “ Vâng, vị Tạ cô nương kia rất hợp tính với Linh Lung”. Lục Hành Chu lại nói: “ Nương hỏi chuyện này để làm gì vậy?”
Mạnh thị nghe hắn hỏi cũng không trả lời, chỉ cho người mời Tạ cô nương kia đến. Lục Hành Chu nghe mẫu thân phân phó thì cũng đi theo để giúp tìm người.
Qua hơn một khắc sau, Lục Hành Chu đưa về một ŧıểυ cô nương mang bộ xiêm y màu xanh biếc. Gương mặt của ŧıểυ cô nương này cũng rất đáng yêu, nàng ta ước chừng bảy tám tuổi.
Mà vị cô nương trong lời nói của Lục Hành Chu lại chính là Tạ Nhân vừa bị đuổi ra khỏi Trấn Quốc Công phủ vào tháng trước.
Những chuyện trong gia đình của Tuyên Vương gia, Giang Diệu vốn không có mấy hứng thú, nhưng đến khi nhìn thấy Lục Hành Chu đưa Tạ Nhân vào phòng lại không ngẩng đầu nhìn hai người. Bây giờ Lục Hành Chu vẫn chưa đến mười tuổi, Tạ Nhân thì cũng chỉ có bảy tuổi, nhưng nhìn bọn họ sóng vai đứng cạnh bên nhau, Giang Diệu vẫn không kiềm lòng được mà nghĩ đến những chuyện đã qua. Một khoảnh khắc nào đó thoáng qua trong tâm trí Giang Diệu, Lục Hành Chu ôm Tạ Nhân đứng trước mặt nàng, ôn nhu động viên Tạ Nhân rồi lại cẩn thận hôn lên cái trán trơn bóng của nàng ta.
Lục Hành Chu là một nam tử dịu dàng và săn sóc, nếu yêu mến một cô gái nào đó, dĩ nhiên sẽ xem nàng ta như châu báu mà bảo vệ. Giang Diệu vốn không hề nghĩ rằng Lục Hành Chu và Tạ Nhân sẽ lén lút qua lại, nhưng bây giờ nhìn thấy Tạ Nhân vừa bị đuổi ra khỏi Trấn Quốc Công phủ không lâu thì đã bám theo Lục Linh Lung thì không khỏi có chút suy tư.
Tạ Nhận trang điểm nhẹ nhàng, dù chỉ mới bảy tuổi nhưng cũng rất bĩnh tĩnh, nhìn thấy nhiều người quyền quý như vậy cũng không hề run sợ, thật có khí chất của một ŧıểυ thư gia đình giàu có.
Sau khi được đưa vào phòng, lúc đầu Tạ Nhân có hơi ngẩn người khi nhìn thấy Tuyên Vương gia, nhưng rất nhanh đã trấn định tư tưởng và quỳ xuống hành lễ.
Mạnh thị hỏi Tạ Nhân một ít chuyện, trước đó Tạ Nhân và Lục Linh Lung kết giao bạn bè, sau đó Lục Linh Lung mất tích, Tạ Nhân lo lắng cho Lục Linh Lung vẫn chưa chịu về nhà.
Tạ Nhân nhìn Mạnh thị kiều diễm đang ngồi trước mặt, biết được vị phụ nhân này là mẫu thân của Lục Linh Lung thì liền rưng rưng nước mắt nức nở: “ Tạ Nhân cũng rất lo lắng cho Linh Lung, chỉ biết một lòng cầu nguyện cho mọi người sớm tìm được bạn ấy. Phụ nhân yên tâm, nhất định Linh Lung sẽ không có chuyện gì”.
Một đứa trẻ gia đình bình thường muốn kết giao với một ŧıểυ thư gia đình quyền quý, không cần phải nói thì Mạnh thị cũng đã hiểu rõ tâm tư của Tạ Nhân. Nhưng nữ nhi của nàng lại hài lòng với người bạn này nên Mạnh thị cũng cố ý chiều theo. Hôm nay khuê nữ của Mạnh thị mất tích, nàng lại vô tình thấy được bộ dạng khỏe mạnh xinh đẹp của Tạ Nhân, sâu trong suy nghĩ của Mạnh thị lại có chút ủy khuất: Tại sao người bị mất tích lại là nữ nhi của mình mà không phải đứa trẻ tạ Nhân này.
Cũng bởi vì suy nghĩ cực đoạn của mình mà Mạnh thị nhìn Tạ Nhân có chút chướng mắt, không còn ánh mắt trìu mến như lúc ban đầu.
Tuyên Vương gia liếc mắt nhìn ŧıểυ nữ oa đang đứng trước mặt, lại nhìn mấy đứa con gái đang khóc sướt mướt trong phòng thì có chút phiền muộn, hắn nói: “ ŧıểυ công tử của Trấn Quốc Công phủ bị mất tích, chúng ta lại lạc mất Linh Lung, chắc chắn là do bọn thổ phị gây chuyện rồi, có thể cả hai đứa đều đang ở một nơi cũng nên. Nếu như vậy chi bằng chúng ta thả thêm một miếng mồi nhử bọn chúng ra tay lần nữa, sau đó lại truy theo dấu vết đến hang ổ của bọn chúng. Cứ ngồi đây ôm cây đợi thỏ thì biết đến khi nào mới cứu được người?”, Tuyên Vương gia nói xong chủ ý của mình thì dương dương tự đắc ngồi cười, hắn tự cảm thấy ý kiến mình đưa ra thật không tồi.
Giang Diệu nghe xong, đôi mày nhỏ chau lại lần nữa.
Vì có thể cứu được nữ nhi, bất cứ phương pháp nào Mạnh thị cũng có thể làm. Bây giờ lại nghe Tuyên Vương gia đưa ra ý kiến như thế, ánh mắt nàng ta lại liếc nhìn những đứa trẻ đang có mặt trong phòng.
Lục Hành Chu mười tuổi, Cửu công chú tám tuổi, Giang Diệu sáu tuổi,…Ánh mắt của Mạnh thị dừng lại trên người Giang Diệu, mặc dù biết đứa trẻ này là thích hợp làm mồi nhử nhất nhưng thân phận của Giang Diệu lại không thể được. Mạnh thị cúi đầu nhìn Tạ Nhân đang đứng trước mặt.
Tạ Nhân rất muốn Tuyên Vương phủ có thể nhanh chóng tìm Lục Linh Lung trở về, bởi vì đầu óc của Lục Linh Lung không thông minh rất dễ làm quân cờ để nàng ta lợi dụng kết thân. Chuyện nàng bị mọi người trong Trấn Quốc Công phủ đuổi ra ngoài bây giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi, nàng đã tìm được một cây đại thụ to lớn hơn, Trấn Quốc Công phủ làm sao có thể so được với Tuyên Vương phủ? Nếu bây giờ nàng lo lắng cho an nguy của Lục Linh Lung, mọi người ở đây sẽ thấy nàng là một đứa trẻ có tình có nghĩa, nhất định sau này sẽ không bạc đãi nàng.
Tạ Nhân đang thả mình vào trong suy nghĩ riêng của bản thân mà không biết rằng đã có người đang đánh chủ ý lên bản thân mình.
Mọi người ngồi trong phòng đều ngầm tán thành với ý kiến của Tuyên Vương gia. Nhưng trong phòng có mấy ŧıểυ hài tử thì thân phận đứa nào cao quý, không phải dễ dàng đưa ra làm mồi nhử. Tạ Nhân nhìn tầm mắt của Mạnh thị đang dừng trên người mình thì có chút sợ hãi, vẻ bình tĩnh lúc nãy cũng đều đã mất hết, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy. Tạ Nhân mềm mại nhìn Mạnh thị nói: “ Phu nhân, Linh Lung…”
Hôm nay Tuyên Vương phi – Tống thị cũng có mặt ở đây.
Bởi vì từ khi Lục Linh Lung mất tích đến bây giờ, Tuyên Vương gia chỉ lo an ủi Vưu Trắc phi nên Tống thị rất buồn bực. Nàng nâng khuôn mặt diễm lệ nhìn Tạ Nhân, khóe miệng hơi cong lên, chầm chậm nói: “ Nếu như ŧıểυ cô nương này đã nhận là bạn tốt của Linh Lung, lại lo lắng bất an như thế, không bằng để đứa trẻ này giúp đỡ một tay vậy? Tạ ŧıểυ thư chắc chắn sẽ đồng ý, có đúng không?”