Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 206 - Đại Kết Cục ①

Trước Sau

break
Lục Lưu kéo thân thể thơm phức của thê tử vào trong lồng ngực, hai người cùng nhau vùi vào trong chăn.

Có lẽ bởi vì hôm nay có nhiều tâm sự, Giang Diệu cau lông mày lại không ngủ được, bèn bắt đầu kể đơn giản chuyện Tạ Nhân lại cho hắn nghe.

Xong xuôi ngượng ngùng kêu: “... Ta cảm thấy, chuyện như vậy không nên nói với chàng.”

Lục Lưu cúi đầu nhìn nàng một cái, biết thê tử ở Trấn Quốc Công phủ được cha mẹ nuông chiều, ŧıểυ thư nuôi trong nhà đã quen, có việc thì tìm mẫu thân. Bây giờ Tuyên Vương phủ vắng tanh, ngay cả một trưởng bối cho lời khuyên cũng không có. Về điểm này, xem như là hắn có lỗi với nàng.

Vừa nghe nàng không hề bảo lưu nói rồi, Lục Lưu liền hỏi: “Vậy nàng tính sao?”

Giang Diệu đem quyết định của mình nói cho Lục Lưu nghe.

Chuyện của Tạ Nhân và Lục Hành Chu, nàng không muốn quản, nhưng Tam thúc của nàng lại khônggiống vậy, còn có Tam thẩm thẩm của nàng nữa, bà ấy xem nàng giống như khuê nữ ruột vậy, mà Lục Tư Tề kia cũng là dòng dõi của Tam thúc, dù gì đi nữa cũng phải nhận tổ quy tông, Trấn Quốc Công phủ đang yên đang lành, nào có chuyện để huyết mạch Giang gia sinh sống ở Lục gia? Tam thúc nàng phong lưu, nhưng chuyện như vậy tuyệt đối không thể hàm hồ, nếu biết Lục Tư Tề là nhi thử của ông, thế tất phải mang Lục Tư Tề vè...

“... Ta không muốn dính líu gì tới bọn họ, chỉ đơn thuần muốn đem việc này báo cho tam thúc, xem ông ấy xử lý thế nào.”

Lục Lưu ôm thê tử mềm mại vào trong ngực thật lâu, cúi đầu nhìn nàng, thấy cái miệng nhỏ mở ra đóng lại, còn có đầu lưỡi nộn nộn bên trong, trong lòng chẳng nghĩ được gì nữa, tim bị nàng chọc đến ngứa ngáy, ừ vài tiếng cho có lệ, lập tức ngậm lấy miệng nhỏ nàng bắt đầu hôn.

Nếu là thường ngày, có lẽ Giang Diệu sẽ rụt rè mặc hắn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu Lục Lưu thật sựthay Cảnh Huệ Đế ngự giá thân chinh, sợ là sẽ một thời gian nàng không thể gặp hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Diệu buồn phiền, ôm cổ của hắn, ngẩng đầu lên nhiệt tình nghênh hợp hắn.

Dù gì nàng cũng chỉ là nữ nhân bình thường, tâm nguyện to lớn nhất, chính là hi vọng người nhà bình an, không mong gì hơn.

Lục Lưu hiểu được nàng lo lắng, dày đặc nụ hôn rơi vào trên mặt nàng, một mặt ôn nhu động viên, mộtmặt công thành lược trì, dùng thủ đoạn cả người, thoải mái tràn trề dằn vặt một phen, mới ôm thê tử bắt đầu rơi vò giấc ngủ say. Chỉ là trong giấc mộng, Giang Diệu cũng không nỡ buông tay nam nhân bên cạnh đang ôm mình ra.



Mấy ngày sau, Lục Lưu bồi thê tử trở về Trấn Quốc Công phủ.

Thấy khuê nữ con rể mang theo nɠɵạı tôn đến, Kiều Thị rất vui mừng, vội vàng ôm ŧıểυ nɠɵạı tôn béo trắng từ trong lồng ngực khuê nữ, nâng mông nhỏ lên. Ước lượng mấy lần, mới cười khanh khách nói: “Đúng là nặng thêm không ít.”

Đứa nhỏ a a a a bắt đầu cùng nɠɵạı tổ mẫu nói chuyện, một ŧıểυ bánh bao thịt rất là hưng phấn, có lẽ phần lớn còn nhớ vị nɠɵạı tổ mẫu này đây.

Giang Diệu nhìn này gò má phúng phính như heo con, hướng về phía Kiều Thị oán giận nói: “Mỗi ngày chỉ biết ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, tất nhiên phải lớn nhanh.”

Kiều Thị thấy bên trong lời nói khuê nữ có chút ghét bỏ, bèn bênh vực phản bác: “Bảo bối nɠɵạı tôn của ta còn nhỏ, tất nhiên chỉ cần ăn ngủ là được, nhìn thử đi, lớn lên nhất định sẽ thật soái. Mẫu thân nhớ khi con còn bé cũng vậy, vừa đen vừa gầy, như con khỉ con, sao bì được với Triệt nhi mập mạp đáng yêu đây?”

Lời này chính là sự thật, khi còn bé thân thể Giang Diệu gầy gò yếu ớt, từ trong bụng mẹ sinh ra đã là con ma ốm, làm Kiều thị tốn không ít tâm tư.

Giang Diệu nghe xong gương mặt đỏ ửng, dù sao Lục Lưu vẫn còn đứng bên cạnh nàng mà. Nhưng khi còn bé xác thực nàng nhỏ gầy, ngay cả kiếp trước, vẫn luôn mang thân bệnh yếu ớt, cộng thêm tính tình lạnh nhạt, tự đem chính mình nhốt trong một góc nhỏ, trở nên âm u thâm trầm. Mà bộ dáng kia, cho dù có đẹp hơn nữa, cũng làm người ta không thích... Khó trách tại sao Lục Lưu đời trước không chú ý tới nàng.

Nhớ tới những chuyện này, Giang Diệu vừa vui mừng vừa mất mát...

Hàn huyên một lúc sau, Giang Diệu mới hỏi: “Tam thẩm thẩm, sao không thấy Tam thẩm thẩm?” Mỗi lần nàng trở về, nhất định Tam thẩm thẩm rất vui vẻ đứng bên cạnh mẫu thân của nàng.

Nhắc tới Thích thị, ý cười trên mặt Kiều Thị hơi ngưng lại, trả lời: “Mấy ngày nay thân thể Tam thẩm thẩm con không được khỏe, hiện tại đang nghỉ ngơi.”

Vừa nghe tin Thích thị sinh bệnh, Giang Diệu lập tức đi tới thăm Thích thị.

Lúc trước khi chưa lấy chồng, Giang Diệu rất chịu khó đến chỗ Thích thị, nên bây giờ thấy nàng đến đây, Cố ma ma hầu bên người Thích thị nở nụ cười tươi rói, thầm nghĩ Tam phu nhân không uổng công lo lắng cho vị chất nữ này. Cố ma ma đón Giang Diệu vào trong, nghe Giang Diệu tỉ mỉ hỏi thăm bệnh tình Thích thị. Cố ma ma cũng một năm một mười khai ra, chờ bước vào phòng ngủ, lại nghe âm thanh nữ tử sau tấm bình phong vẽ hoa hồng mai dưới sương truyền ra --

“... Diệu Diệu đừng nghe Cố ma ma nói bậy, thân thể Tam thẩm thẩm của con vẫn khỏe, nào có nghiêm trọng như thế?”

Là giọng nói của Thích thị.

Thích thị xinh đẹp, giọng nói cũng uyển chuyển êm tai, chỉ là vào lúc này, rõ ràng có chút khàn khàn.

Giang Diệu vòng qua bình phong, thấy Thích thị đang dựa vào một cái gối lớn, mặc tẩm y khoác phát, trong tay cầm một quyển du ký, trông thoải mái vô cùng. Giang Diệu ngồi xuống, ân cần hỏi: Thân thể Tam thẩm thẩm không khỏe, sao không nghỉ ngơi cho tốt?”

Thấy chất nữ, Thích thị rất hài lòng, tiện tay để thư tịch qua một bên, mỉm cười trả lời: “Cũng chỉ là ho khan vài tiếng, phát sốt một trận rồi thôi, con lo sốt vó như vậy làm cái gì? Có điều vẫn là Diệu Diệu con thương ta, ta thật hâm mộ mẫu thân con, ta mà có một khuê nữ như con, thật tốt biết bao nhiêu.”

Giang Diệu nói: “Tam thẩm thẩm đối xử với con có khác gì khuê nữ ruột đâu, mà con cũng rất thân thiết với Tam thẩm thẩm, người cần gì phải ước ao làm mẫu thân con?”

Thích thị thấy nàng đã làm Vương phi, nhưng ở trước mặt mình vẫn cứ xinh đẹp đáng yêu, không khác lúc trước gì mấy. Thích thị cong cong môi, một đôi mắt hoa đào kiều diễm chứa đựng ý cười, bà đáp: “Đúng nha, ta cũng có, không cần ước ao nữa.” nói xong theo thói quen véo véo gò má ŧıểυ chất nữ.

Còn xem nàng là ŧıểυ hài tử đây mà.

Giang Diệu hơi buồn cười. Nhưng vẫn tùy ý bà véo, chỉ là hiện nay nhìn bộ dáng Tam thẩm như vậy, làm nàng do dự có nên nói chuyện đó ra cho Tam thẩm biết hay không.

Nhưng Thích thị là ai? Trước giờ bà là người tâm tư cẩn thận, lại nhìn Giang Diệu lớn lên từ nhỏ, một cái ánh mắt liền có thể biết nàng đang suy nghĩ gì, hiện tại thấy nàng do dự mờ ám, mị nhãn mỉm cười, nói: “Con có việc gì muốn nói với ta sao?”

Rốt cuộc cũng không gạt được Tam thẩm thẩm thông minh, Giang Diệu đơn giản kể chuyện Tạ Nhân nói cho bà ấy biết.

Giang Diệu biết Tam thẩm thẩm không có tình cảm với Tam thúc, cho nên mới trực tiếp như vậy. Mà xác thực như Giang Diệu suy nghĩ, Thích thị nghe xong chuyện này, cũng chỉ mỉm cười, nói: “Chuyện của hai tỷ muội này... Ngược lại ta đã lâu rồi không không xem chuyện vui.”

Quả thật bà ấy không quan tâm chút nào.

Giang Diệu nói: “Chuyện này là Tam thúc sai, nếu bị tổ mẫu biết được, nhất định sẽ trách phạt Tam thúc. Tam thẩm thẩm người an tâm dưỡng thân thể, chuyện này, cứ để cho mình Tam thúc tự giải quyết rắc rối.” Nàng dừng một chút, lại cảm thấy áy náy.

Thích thị vẫn nhìn ra được, trả lời rằng: “Dù sao cũng chỉ là đứa con thứ, vào cửa sẽ thêm chút náo nhiệt.” Mặc dù Thích thị không có tình cảm với Giang tam gia, nhưng cũng không thích Tạ di nương, dưới cái nhìn của Thích thị, thêm một cái con thứ cũng không quan trọng, nhưng có thể nhìn thấy chuyện cười của đôi tỷ muội Tạ di nương và Tạ Nhân này, quả thật Thích thị còn muốn bày ghế ra ngồi cắn hạt dưa.

Cũng bởi vì biết tâm tính Thích thị, cho nên Giang Diệu mới lựa chọn nói cho Thích thị biết.

Kể xong, Thích thị ngắt mặt Giang Diệu một cái, nói, “Người thế gian này nhiều nhất chính là nam tử phong lưu như Tam thúc con, cũng may con gả cho phu quân, là đi trăm dặm mới tìm được một người si tình như vậy.”

Giang Diệu mỉm cười, Lục Lưu biểu hiện rất rõ ràng sao? Mà ngay cả Tam thẩm thẩm nàng cũng nhìn ra điểm si tình của hắn rồi...

nói chuyện với Thích thị một lúc lâu, Giang Diệu mới đi ra ngoài, mà trước khi đi lại căn dặn Cố ma ma một phen mới an tâm.

Ra khỏi Hạm Đạm Các của Thích thị, Giang Diệu vừa vặn đụng mặt Giang tam gia vừa mới trở về.

Giang Diệu tinh tế đánh giá vị Tam thúc phong độ nhẹ nhàng trước mặt mình.

Thấy y vóc dáng cao to uy vũ, mặc một bộ cẩm bào màu đỏ tía, xác thực bên trong có mấy phần hương vị phong lưu. Người nhà họ Giang không ai sinh ra không đẹp, mà nam nhân và nữ nhân không giống nhau,nên vị Tam thúc này của nàng, dù đã chính trực tráng niên, nhưng vẫn rất có mị lực.

Giang tam gia biết hôm nay chất nữ đến chơi, nhưng không ngờ lại gặp nàng ở chỗ này, lập tức liền nở nụ cười đi tới, nói: “Diệu Diệu trở về rồi sao.”

Giang Diệu khách khí kêu một tiếng Tam thúc.

Giang tam gia nhìn ŧıểυ chất nữ ông yêu thương từ bé, giờ lại lạnh nhạt với mình, cũng hiểu rõ bởi vì những năm nay, chuyện Tạ di nương huyên náo với lão thái thái và Đại ca làm cả nhà không vui. Giang tam gia nói: “Con gặp Tam thẩm thẩm con rồi, thân thể bà ấy có khỏe hơn không?”

Giang Diệu biết Tam thúc thương nàng, cũng không thật sự xa lánh ông, lập tức nói thẳng: “Nếu Tam thúc quan tâm Tam thẩm thẩm, tự mình đi thăm là được.”

Giang tam gia mỉm cười, nghe giọng điệu chất nữ, có ý mấy phần bảo vệ người nhà. Giang tam gia biết quan hệ giữa ŧıểυ chất nữ và thê tử tốt từ xưa đến nay, mà thê tử của ông, từ nhỏ đã xem ŧıểυ chất nữ như khuê nữ ruột mà đối xử. Giang tam gia nói: “Được, ta sẽ vào thăm bà ấy.” Tuy nói Giang tam gia không thích con cọp cái ngạo mạn mạnh mẽ kia, nhưng nể mặt chất nữ, dù sao cũng phải đáp ứng.Giang Diệu cũng hiểu rõ ràng, tính tình Tam thúc của nàng, sợ là cả đời này cũng không thay đổi được, may là nhờ Tam thẩm thẩm có tấm lòng rộng lượng, nếu giống như Nhị thẩm thẩm, sợ là đã bị Tam thúc làm cho tức giận đến ói máu.

Bởi vì nàng mới giả vờ giả vịt đi thăm thê tử, kiểu quan tâm này, Tam thẩm thẩm nàng không mới không cần.

Giang Diệu nói: “Nếu Tam thúc không tình nguyện, chất nữ cũng không miễn cưỡng. Hôm nay chất nữ vốn có chuyện muốn nói với người.”

Chất nữ có chuyện gì cần nói chuyện với ông nhỉ? Giang tam gia thắc mắc mỉm cười, hỏi: “Chuyện gì?”

Giang Diệu ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt Giang tam gia, nói: “Liên quan đến Tạ Nhân.”

Lời này vừa dứt, Giang tam gia lập tức thay đổi sắc mặt. Ông kinh ngạc vì sao chất nữ biết chuyện giữa ông và Tạ Nhân, đang muốn điều chỉnh tâm tình, nhưng nhìn vào ánh mắt chất nữ, biết là không thể che giấu nổi, mới ho nhẹ một tiếng, nói: “Chuyện như vậy, con đừng quản nhiều...” Nam nhân mà, nào không ăn trộm những thứ tươi ngon? Ông đã sớm đoán được sau khi Tạ Nhân kết hôn, hưởng qua sựdũng mãnh của ông trên giường nhỏ, mang ra so sánh với phu quân, tất nhiên không thể rời xa ông nổi. Nhưng chuyện như vậy, sao có thể ngồi trên ghế nói thích nói thì nói được?

Giang Diệu trả lời ông: “Nếu chỉ như vậy, đương nhiên chất nữ không thèm quan tâm, chỉ là Lục Tư Tề, Tam thúc từng gặp qua chưa?”

Nghe tên, đúng là có chút quen tai.

Giang tam gia nhíu mày lại, lúc này mới nhớ đến, Lục Tư Tề mà chất nữ nói chính là nhi tử của Tạ Nhân và Lục Hành Chu. Ông còn nhớ, Tạ di nương mấy lần muốn gặp nɠɵạı sinh này, nhưng hài tử bảo bối của Mạnh thị chỉ ở trong Lục phủ, căn bản Tạ Nhân không có cách nào mang ra được. không gặp được nɠɵạı sinh, nên Tạ di nương mới khó chịu hồi lâu, cũng nhờ ông an ủi mới nguôi ngoai.

Giang tam gia có chút không hiểu, đang yên đang lành, nhắc tới Tạ Nhân làm cái gì?

Nhưng chắc chắn chất nữ sẽ không lý do nói với ông những chuyện này...

Tuy Giang tam gia phong lưu, nhưng dù sao cũng là người thông minh, chỉ điểm một chút đã hiểu rõ, nhất thời nghĩ đến phương diện kia, trợn to hai mắt kêu: “Cái kia là của ta...”

Giang Diệu nói: “Chất nữ không nói nhiều, Tam thúc tự mình đi xem thì biết.”

Giang tam gia lập tức liền hiểu rõ ràng, nhất thời giận dữ! Quả thật ông không nghĩ tới, Tạ Nhân kia lại dám gạt mình, mang thai hài tử gả cho Lục Hành Chu. Nếu biết lúc đó nàng mang thai cốt nhục của mình, cho dù ông làm Tạ di nương bất mãn, cũng sẽ nghĩ cách lấy Tạ Nhân, cho dù Tạ Nhân không vào cửa, nhưng đứa nhỏ này là của ông, ông tuyệt đối không cho phép nó mang họ Lục!

Giang tam gia nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Giang Diệu nhìn bóng lưng của ông, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này, xác thực nàng cũng có tâm tư riêng -- nàng muốn Tạ Nhân không được thoải mái. Dựa theo tính tình Tạ Nhân, biết mình mọi lúc đều có thể nói chuyện đó ra, nhất định sẽ nghĩ cách hại nàng. Tuy nàng không muốn suy nghĩ chuyện gì liên quan tới kiếp trước nữa, nhưng cũng không thể tùy ý Tạ Nhân cắn nàng một cái, xong nàng lại phản kích cắn một cái. Nàng chỉ quan tâm đến mỗi cảm thụ cảm Tam thẩm thẩm nàng, nếu Tam thẩm thẩm đồng ý xem trò hay lần này, nàng cũng không cần thiết thay Tạ Nhân dẹp bỏ mấy lời gièm pha.

Giang Diệu chậm rãi bước tới, đi đến ngoài sân, mới nhìn thấy phía trước có một nam tử cao lớn đangtiến lại đây, nàng lẳng lặng đứng tại chỗ, tùy ý hắn đi tới hướng nàng.

Lục Lưu tiến lên, nắm tay thê tử, hỏi: “Tam thẩm thẩm bị sao?”

Giang Diệu nói: “Đúng là tốt hơn so với suy nghĩ của ta. Ta hỏi Cố ma ma bên cạnh Tam thẩm thẩm, trước đó vài ngày bị bệnh phong hàn hơi nghiêm trọng chút, bây giờ đã dần dần khỏe hắn, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi. Mà chàng, không phải đang nói chuyện với cha sao?”

Lục Lưu cười yếu ớt, bất đắc dĩ nói: “Chỉ hàn huyên một lát... Có điều, nhạc phụ thấy ta mất tập trung, nên cho phép ta đến tìm nàng.”

Nam nhân này...

Trong lòng Giang Diệu ngọt ngào, không nhịn được quan sát Lục Lưu thêm vài lần.

Chờ sau khi Giang Diệu theo Lục Lưu trở về Tuyên Vương phủ, mà Lục phủ bên kia, tất nhiên cũng có tin tức.

Giang Diệu ngồi ở trên giường la hán, nhìn phía trên có nhi tử mập nằm chổng mông lên trời như con rùa nhỏ đang ngủ, nghe Bảo Cân chậm rãi kể lại: “... Tính tình Tam gia thật mãnh liệt, ngay ở trước mặt Đại phu nhân, liền cướp hài tử đến quan sát... Mà hai người rất giống nhau, lúc đó Tam gia lập tức có đáp án. Còn Đại phu nhân kia, lúc trước không hề nghĩ tới, vừa nghe Đại thiếu nãi nãi có tư tình riêng với Tam gia, lập tức mang tôn nhi bảo bối ra đối chiếu với gương mặt Tam gia, liền tức giận đến hôn mê bất tỉnh...”

Mạnh thị xem tôn nhi Lục Tư Tề còn hơn bảo bối, hiện tại biết Tôn nhi không phải là của mình, bị té xỉu ngược lại cũng là chuyện bình thường.

Giang Diệu không quan tâm, chỉ hỏi: “Còn Đại gia thì sao?”

Bảo Cân nói: “Lục đại gia lại không kích động giống như Đại phu nhân, nhìn Đại phu nhân muốn đánh chết Đại thiếu nãi nãi còn ngăn cản bà ta lại. Lúc này Đại thiếu nãi nãi bị giam vào phòng chứa củi, nhưng có lẽ sau này cũng sẽ bị hưu thôi... Còn hài tử kia, Tam gia không trực tiếp mang về Quốc công phủ, mà để ở biệt viện bên ngoài nuôi.”

Xác thực Giang Diệu cũng dự đoán được quyết định của Lục đại gia, chỉ là hiện tại ông biết rồi nhất định sẽ bị đả kích, dù sao ở với nhau một thời gian dài, ít gì trong lòng cũng phải có chút tình cảm, nhưng cũng hiểu rõ chân tướng của sự việc.



Ngày hôm sau, Lục Hành Chu liền viết hưu thư, cắt đứt quan hệ với Tạ Nhân.

Tạ Nhân bị đuổi khỏi Lục phủ, không chỗ dung thân, chỉ có thể mặt dày đi tìm Tạ di nương. Trước giờ Tạ di nương rất thương muội muội, nhưng nào ngờ nàng ta cả gan dám làm ra loại chuyện này, lúc đó cũng hôn mê bất tỉnh.

Bây giờ thấy nàng ta lại lén lút đến tìm mình, lập tức giận đến nâng tay lên, tát lên mặt Tạ Nhân một cái thật mạnh.

Nhất thời mặt Tạ Nhân bị đánh đến sưng lên một cục. Biết tỷ tỷ mình tức giận, Tạ Nhân khóc khôngthành tiếng, mắt đỏ ửng nói: “Tỷ tỷ, lúc trước muội sợ tỷ tỷ thương tâm, mới gạt tỷ, gả cho Lục gia, chỉ vì hi vọng tỷ tỷ có thể yên tâm nhìn muội lập gia thất. Nhưng mà muội không nghĩ tới... không nghĩ tới trong bụng có hài tử... Muội không có cách nào, cho nên mới... Tỷ tỷ, xin lỗi, xin lỗi...”

Tạ di nương bị tức đên suýt chút nữa nôn ra máu, hôm qua nghe Giang tam gia nói, mới biết sau khi muội muội thành thân, lại dám lén lút với Giang tam gia...

Mỗi khi nghĩ đến chuyện tỷ muội cùng hầu một nam tử xảy ra trên người chính mình, Tạ di nương nhất thời cảm thấy có chút buồn nôn.

Nàng là cô nương sinh ra từ thư hương môn đệ (1), trong xương luôn phải có gì đó thanh cao hơn các cô nương khác một chút, làm thiếp là chuyện xấu hổ nhất cả đời nàng, nhưng bây giờ...

(1) Thư hương môn đệ: Con em nhà dòng dõi học hành đỗ đạt.

Chung quy cũng là muội muội ruột thịt, nhìn muội muội bây giờ bị phu gia (2) ruồng bỏ, cũng rất đau lòng. Tạ di nương ôm muội muội vào trong lồng ngực, hai người cùng nhau gào lên khóc lóc.

(2) Phu gia: nhà chồng



Chuyện Tạ Nhân bị hưu, không ảnh hưởng chút nào đến sinh hoạt hàng ngày của Giang Diệu.

Chỉ là hiện nay Cảnh Huệ Đế đã ra thánh chỉ, xác định muốn Lục Lưu thay y ngự giá thân chinh.

Mà Tuyên Vương phủ bởi vì chuyện Lục Bồng Bồng sắp xuất giá, cả phủ trên dưới đều bắt đầu được bố trí dần dần.

Giang Diệu tin Lục Lưu có bản lĩnh, tất nhiên có thể chiến thắng trở về, lại nghĩ Lục Bồng Bồng sắp xuất giá, nên muốn cùng với nàng ấy đi Pháp Hoa Tự bái phật, dự định cầu cho Lục Lưu một cái bùa bình an.

Dọc theo đường đi, bởi vì Giang Diệu luôn cau mày lại, Lục Bồng Bồng biết Tam thẩm thẩm lo lắng cho Tam thúc, chỉ có thể ở một bên an ủi: “Tam thúc luôn luôn lợi hại, Tam thẩm thẩm yên tâm, lúc này khẳng định cũng sẽ bình an trở về.”

Giang Diệu gật đầu “Ừ” một tiếng. Nàng nhìn thoáng qua bùa bình an trong tay, lông mày nhíu nhíu. Bởi vì chiến sự khẩn cấp, Lục Lưu không thể uống rượu mừng của chất nữ Lục Bồng Bồng được. Hơn nữa, trong lòng nàng vẫn hơi oán Cảnh Huệ Đế, mấy ngày trước đây trưởng công chúa tới nói rất nhiều chuyện với nàng, nhưng hiển nhiên, trưởng công chúa vì việc này, đã đi tìm Cảnh Huệ đế, nhưng Cảnh Huệ Đế tâm ý đã quyết, ngay cả trưởng công chúa cũng không nghe...

Mọi người đều ích kỷ, nàng không muốn Lục Lưu ở trong cảnh nguy hiểm. Nhưng Lục Lưu không đi, nhất định sẽ đổi thành người khác, có lẽ là Cảnh Huệ Đế, cũng có thể là trưởng công chúa... Nếu đã có quyết định, vậy nàng chỉ có thể làm một thê tử tốt, yên tâm ở nhà chờ hắn về.

Chỉ là --

Sau ba ngày nữa Lục Lưu sẽ rời đi, sao nàng đành lòng cho được.

đang bước đi, thế nhưng thấy phía trước có một nam nhân cao lớn tuấn tú đang bước đến.

Giang Diệu ngước mắt, thấy Lục Hành Chu mặc một bộ trường bào màu trúc thanh, làm tôn lên dáng dấp lịch sự hiền lành của y, đúng là giống như đúc thiếu niên luôn làm bạn với nàng trong trí nhớ kia. Giang Diệu hơi dừng bước chân, đang muốn mở miệng, lại nghe Lục Hành Chu nhàn nhạt mở miệng nói: “Diệu Diệu, ta muốn nói chuyện riêng với nàng.”
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc