Giang Diệu giả bộ bình tĩnh, thế nhưng tay vẫn không khống chế được mà run lên... Có chút bị vẩy ra bên ngoài. Thế này còn tốt, nhưng ŧıểυ Lục Lưu bướng bỉnh, một khắc trước còn phờ phạc, một khắc sau tinh thần đã sáng láng, dọa nàng giật mình.
Giang Diệu nhìn Lục Lưu một chút, đỏ mặt đi rửa tay, lại một lần nữa đỡ Lục Lưu đến nằm trên giường nhỏ.
Lục Lưu đúng là nghe lời, Giang Diệu nói cái gì, hắn cũng đồng ý.
Hai người lẳng lặng nằm cùng nhau, cũng không làm cái gì, chỉ tựa sát nhau như vậy,cũng không nóilời nào. Lục Lưu cầm đôi tay nhỏ của thê tử, vuốt nhẹ mấy lần, mới hỏi: Còn lạnh không?
Giang Diệu tức đến nổ phổi, há mồm cắn một cái trên mặt của hắn, sau đó nói: Được rồi, chàng nằm thêm một lúc đi, ta nên dậy rồi. Nàng không phải bệnh nhân, cũng không tiện nghỉ ngơi cùng hắn. Chỉ nhìn gương mặt tuấn tú của hắn tiều tụy khác thường, Giang Diệu rất đau lòng, nhưng Lục Lưu rất đẹp mắt, hiện nay bệnh nặng, trên người có một loại cảm giác mỹ nam ốm yếu, khiến người ta ít đi mấy phần sợ hãi, nhiều hơn mấy phần thương tiếc.
Nhìn Lục Lưu nghe lời nằm xuống, Giang Diệu Tài mới gọi Bảo Cân Bảo Lục, thay quần áo trang điểm, sau khi thu thập thỏa đáng, liền thấy Hứa ma ma đi vào.
Hứa ma ma giống như có lời muốn nói. Giang Diệu làm động tác im lặng với Hứa, nhìn qua Lục Lưu đang nhắm mắt nằm trên giường nhỏ, mới cùng bà đi ra ngoài, nói: Làm sao?
Hứa ma ma nói: Lê tướng quân nghe nói Vương gia đã qua nguy hiểm, liền mang quà tới thăm.
Lê tướng quân a.
Giang Diệu mím môi, nàng đối với vị Đại tướng quân Lê Tùng xuất thân thôn quê này cũng có mấy phần kính trọng, nhưng nghĩ đến việcLục Lưu suýt chút nữa không còn mạng, có liên quan đến Lê Tùng, liền có chút tức giận đối với hắn. Nếu hắn không làm phiền Lục Lưu, để Lục Lưu đi qua, làm sao Lục Lưu sẽbị lây dịch bệnh? May bây giờ Lục Lưu đã không còn đáng ngại, nếu là... Giang Diệu nhíu mày, muốn nói không gặp, nhưng dù sao đối phương cũng là Đại tướng quân, quan hệ với Lục Lưu cũng không tồi, chỉ có thể thay hắn đi gặp Lê Tùng.
Đến phòng khách, Giang Diệu liền thấy một nam tử dũng mãnh mặc bộ trường bào hơi cũ cổ tròn màu xanh đen đứng thẳng ở đó.
Nam tử xuất thân từ quân doanh cũng không giống nhau, uy phong lẫm liệt, nhìn đúng là một người cao lớn thô kệch. Giang Diệu đi qua, Lê Tùng vội vàng tiến lên hành lễ, nói: Mạt tướng ra mắt Vương phi. Hôm nay Lê Tùng đến nhà bái phỏng, hơn nữa bệnh dịch ở quân doanh đã được khống chế, rốt cục có tâm trạng chỉnh trang một phen, một lần chỉnh trang, vẫn là một người thanh niên trẻ anh tuấn vĩ đại.
Giang Diệu khẽ vuốt cằm.
Lê Tùng ngước mắt, nhìn vị ŧıểυ Vương phi này, ngày ấy cố ý đến quân doanh tìm Tuyên Vương,là mộtkhuôn mặt nhỏ châu tròn ngọc sáng, lúc này lại gầy gò đến mức cằm nhọn ra, khuôn mặt nhỏ này cũng không lớn bằng bàn tay của hắn. Lê Tùng cũng tự trách, biết được nếu không phải mình không làm được, mong Tuyên Vương giúp đỡ, cũng sẽ không làm hại Tuyên Vương nhiễm phải bệnh dịch,nhưng cám ơn trời đất, Tuyên Vương cuối cùng cũng không sao rồi.
Lê Tùng là người thô lỗ, sẽ không nói được điều gì dễ nghe, nói: Mạt tướng nghe bệnh tình của Vương gia có chuyển biến tốt, cố ý tới đây thăm bệnh.
Giang Diệu cũng biết vị Lê tướng quân này là người không biết nói chuyện, cũng không làm khó hắn, chỉ lạnh nhạt nói: Lê tướng quân có lòng, Vương gia nhà ta đúng là tốt hơn rồi. Nhưng hiện nay Vương gia còn nằm ở trên giường tĩnh dưỡng, không thể đi ra gặp khách, mong Lê tướng quân thông cảm.
Lê Tùng nở nụ cười phóng khoáng nói không sao, sau lại nhớ giọng mình quá lớn, nói chuyện với vị ŧıểυ Vương phi nhỏ xinh yếu đuối này không được tốt, liền nhỏ giọng, nói: Tuyên Vương có ân với mạt tướng, ngày sau mạt tướng nguyện giúp Tuyên Vương bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng khôngtừ chối, mạt tướng cũng biết, Vương phi có chút trách tội mạt tướng, nhưng chuyện này mạt tướng có thể hiểu được,nếu Vương phi chưa hết giận, muốn chém mấy đao trên người mạt tướng để xả giận cũng được.
Giang Diệu vốn không cho hắn sắc mặt tốt, lúc này nghe Lê Tùng nói, có chút không nhịn được cười, gương mặt cũng bởi vì bệnh tình Lục Lưu chuyển biến tốt mà đầy ý cười, nói: Lê tướng quân là người thành thật. Có chút cảm xúc ta cũng không giấu, việc này ta thật có chút giận ngươi, nhưng ta hiểu rõtính tình vương gia, việc quan hệ với quân doanh binh lính, hiện nay hắn lại nhậm chức ở Dân Châu, không thể mặc kệ. Chỉ là —— ta là một phụ nhân, không có nhiều hùng tâm tráng chí, chỉ hy vọng phu quân của mình bình an, hi vọng Lê tướng quân có thể hiểu được.
Lê Tùng gật đầu, tỏ ra hiểu rõ, liếc mắt nhìn về lễ vật mang tới, nói: Mạt tướng biết Vương gia khôngthiếu đồ để diều dưỡng thân thể, những linh chi nhân sâm này, đều làtấm lòng của mạt tướng, hi vọng Vương phi không ghét bỏ.
Giang Diệu mỉm cười, nói: Vậy ta thay Vương gia cảm ơn tướng quân.
Lê Tùng đưa lễ, tất nhiên không dám đối đãi nhiều cùng vị ŧıểυ Vương phi này, thức thời liền đi . Mùng một năm nay, do duyên cớ của hắn, khiến Tuyên Vương trở về từ cõi chết, tòa nhà này không có chút nào bầu không khí của tết, đi trên hành lang, Lê Tùng càng cảm thấy áy náy trong lòng, thở dài mộttiếng.
Đồ bổ Lê Tùng đem tới, Giang Diệu bảo Hứa ma ma mang tới phòng bếp,dặn dò nhà bếp làm một ít món ăn bồi bổ thân thể, cố gắng bồi bổ cho Lục Lưu.
Mấy ngày này chính là tết, địa phương nhỏ như Dân Châu tập tục khi tết đến có nhiều trò chơi dân gian hơn Vọng thành, cũng náo nhiệt hơn. hiện tại trong lòng Giang Diệu chỉ nghĩ đến Lục Lưu cùng hài tử trong bụng, một nhà ba người ở cùng nhau, dù không thăm người thân, nàng cũng không cảm thấy quạnh quẽ. Lục Lưu dưỡng bệnh, nàng liền ngồi ở một bên giường của Lục Lưu thêu đồ, ngoài làm quần áo cho hài tử, còn làm cho Lục Lưu một chút quần áo và áo choàng.
Những tháng ngày bị bệnh,quần áo Lục Lưu mặc trên người đều mang đi đốt, cũng có đồ Giang Diệu tự mình làm, nếu là ngày thường, chỉ làm bẩn một vết nhỏ, Lục Lưu cũng đau lòng hơn nửa ngày, bây giờ đốt hơn nửa, trong lòng Lục Lưu đúng là luyến tiếc.
Thấy Lục Lưu như vậy, Giang Diệu bất mãn lầm bầm: Đường đường là Vương gia, có quần nào nào tốt mà chưa từng mặc qua, cần gì phải yêu thích đồ ta làm như thế?
Nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.
Dưỡng mấy ngày, sắc mặt Lục Lưu dần dần tốt lên, không giống như lúc đầu trắng bệch như tờ giấy, bắt đầu khôi phục huyết sắc. Ngày hôm đó, hắn ngủ một trận, nghiêng đầu nhìn thê tử, thấy nàng đangcúi đầu, xe chỉ luồn kim, giúp hắn may áo ngủ.
Từ khi hắn còn bé,cũng chưa bị bệnh nghiêm trọng như thế này, sau vất vả, cũng không có tháng ngày yên tĩnh như vậy. hiện nay ngày ngày nhàn nhã, lại có kiều thê ở bên, có chút hưởng thụ loại tháng ngày chậm rãi này.Nhận ra được ánh mắt nóng bỏng của nam nhân, Giang Diệu mới ngẩng đầu, vội bỏ kim châm trong tay xuống, thân thể dò xét đi qua, ân cần hỏi han: Làm sao? Có nơi nào không thoải mái? Hay là muốn uống nước?
Lục Lưu nói: Có chút khát.
Giang Diệu liền đi tới bên cạnh bàn, trên bàn bình trà nhỏ vẫn còn nóng, nàng rót một chén nước, thử một chút nước ấm, liền đi về phía giường. Lục Lưu đã ngồi dậy, nàng đưa cái chén cho hắn, thấy hắnuống xong hết nước, mới hỏi: Muốn uống nữa?
Lục Lưu lắc đầu nói không cần. Giang Diệu chậm rãi ngồi xuống, tinh tế đánh giá sắc mặt của hắn, thở dài nói: Sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
Biết nàng lo lắng, Lục Lưu nắm tay thê tử, nói: Mấy ngày nay nàng vẫn ở cùng ta, mấy ngày nữa chính là tết Nguyên Tiêu, ta với nàng ra ngoài đi dạo một chút, được không?
Giang Diệu đúng là muốn đi ra ngoài, nhưng vẫn lo lắng thân thể của Lục Lưu, do dự một lúc, nghĩ từ giờ tới tết Nguyên Tiêu còn năm,sáu ngày, mấy ngày nay Lục Lưu đã có thể xuống giường, đến lúc đó, chắc cũng gần khôi phục rồi. Cũng được, vẫn ngồi ở quý phủ, cũng không phải biện pháp, đi ra ngoài đimột chút, chắc có thể tốt hơn.
Giang Diệu ngồi với Lục Lưu, bên ngoài lại có người đến. Mấy hôm nay,có khách tới thăm, đều do Giang Diệu tự mình đứng ra. Vốn nàng vẫn được Lục Lưu che chở bên dưới cánh chim, chưa từng tiếp xúc với những quan viên này, mấy ngày nay tiếp xúc,cũng có phong phạm đoan trang quý khí tự nhiên hào phóng, cũng không làm Lục Lưu mất mặt. Nhưng người hôm nay đến, không phải quan viên Dân Châu hoặc là quý phụ thấy sang bắt quàng làm họ, mà là người đã lâu không gặp Tống gia ŧıểυ thư Tống Yên.
Lần trước việc của Tống nhị gia, Lục Lưu không ra tay giúp đỡ, người Tống phủ liền không có tới cửa, mà Tống lão phu nhân kia, có người nói lúc mới bắt đầu là liệt nửa người,bây giờ đã bị liệt toàn thân, nói chuyện cũng không lưu loát.
Hôm nay gặpTống Yên, thấy nàng vẫn là bộ dáng nhẹ nhàng xinh đẹp,nhưng ŧıểυ cô nương tuổi còn trẻ, giữa hai lông mày có chút nhàn nhạt vẻ buồn râu.Nhưng Giang Diệu biết, Tống Yên đã định thân, sẽphải xuất giá.
Giang Diệu ngồi xuống bắt chuyện với nàng, hiếu kỳ hỏi: A Yên hôm nay đến có việc gì không?
Tống Yên vì Tuyên Vương lành bệnh mà cảm thấy cao hứng, lại thấy vị biểu tẩu này, khuôn mặt nhỏgầy gò, vừa nhìn đã biết mấy ngày nay chịu không ít khổ cực. Tống Yên nói: Đại phu nói, tổ mẫu ta sợ không qua nổi tháng này...
Nụ cười trên mặt Giang Diệu cứng đờ. Nàng không thích Tống lão phu nhân,lúc này nghe nói bà khôngcòn nhiều thời gian, cũng không có nhiều cảm giác, mở miệng lạnh nhạt nói: Hôm nay muội đến để nói với ta những lời này?
Tống Yên nói: Ta biết nói ra có chút không thích hợp, có một số việc tổ mẫu ta đúng là rất quá đáng, nhưng ta vẫn hi vọng biểu tẩu nhớ rằng bà không còn sống được lâu,đừng quá để ý. Hôm nay ta đến, cũng không phải bởi vì chuyện này, chỉ là trước đó vài ngày, ta không có cách nào ra cửa, có lòng muốn tới thăm, nhưng là... Bây giờ đã có cơ hội, muốn tới thăm một chút. Biểu tẩu gầy gò, có thai hài tử, nên chú ý nhiều hơn.
Giang Diệu biết Tống Yên là người có lòng tốt, từ lời nói của nàng,cũng có thể biết người nhà họ Tống không thích nàng qua lại với Tuyên Vương phủ. Tống Yên có lòng tốt đến thăm, nàng tất nhiên rất vui lòng, nói: Hừm, ta hiểu rồi. Nghe nói muội cũng sắp kết hôn, đến lúc đó ta với Vương gia sợ là khôngđi được, liền chúc mừng muội ở đây.
nói tới việc hôn nhân, Tống Yên cũng không đỏ mặt, vị công tử nhà họ Từ kia, cũng coi như một vị lang quân như ý, nhưng nàng không có cảm giác động lòng. Nhưng mẫu thân nàng nương đã nói , kết hôn chính là sinh sống, người ta đối tốt với nàng là được rồi. Tống Yên nở nụ cười, nói: Cảm ơnbiểu tẩu.
Mấy ngày này, nàng đã biết một số chuyện, biết năm đó Tống gia đối xử ra sao với Lục Lưu, dù biết việc của Tống nhị gia là do Lục Lưu bố trí một cái bẫy, nàng cũng không hận được. Nhưng nàng hiểu, Lục Lưu rất nghe vị biểu tẩu này, vị biểu tẩu này là một người thông minh, nếu Giang Diệu có thể ở bên cạnh khuyên nhủ, có thể khiến Lục Lưu buông xuống thù hận đối với Tống gia. Như vậy, là tốt rồi.
Gặp xong Tống Yên, Giang Diệu liền trở lại, nhìn Lục Lưu mới từ tịnh phòng đi ra, bước chân có chút lảo đảo, vội vàng tiến lên đỡ hắn, nói: Tại sao không gọi người?
Lục Lưu mỉm cười với nàng, Nào có suy yếu như thế? Bây giờ đã tốt lắm rồi.
Giang Diệu căng thẳng quan sát, thấy hắn so với lúc trước đúng là tốt hơn nhiều, có sức lực xuống giường đi lại. Trong bụng nàng hài lòng, suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói ra: Vừa nãy Tống gia biểu muội tới, nói với ta, Tống lão phu nhân sợ là không qua nổi tháng này...
nói xong, nàng giương mắt tinh tế đánh giá sắc mặt Lục Lưu, lại nói, Lục Lưu, ta cũng không thích Tống lão phu nhân, không thích người nhà họ Tống. Ngày sau chúng ta cẩn thận trải qua cuộc sống của chính mình, không thèm quan tâm những người này. Chàng là phu quân của ta, chàng tốt với ta, ta cũng sẽ quý trọng chàng, tốt với chàng.
Nàng đối với hắn cẩn thận từng li từng tí một như vậy...
Lục Lưu có chút bật cười, cùng thê tử ngồi xuống ở mép giường, vỗ về gò má của nàng nói: Diệu Diệu, ta đều nghe lời nàng. nói, liền vuốt ve cái bụng đã nhô lên của nàng, ánh mắt càng thêm mềm mại.
Giang Diệu biết Lục Lưu sẽ không lừa nàng, nói nghe nàng, thật sự sẽ nghe nàng. Nàng nâng khuôn mặt anh tuấn của hắn, hôn mấy cái, mỉm cười nói: Ừm. Chúng ta có cuộc sống của chính mình.
Nhìn khuôn mặt cười tươi rói của thê tử,trong lòng Lục Lưu có chút rục rịch, lúc này liền hôn lên, ôm vòng eo mảnh khảnh của thê tử, xoa nắn một trận.
Từ khi Giang Diệu có thai, hai người chưa từng hành phòng mấy ngày nay lại trải qua sinh tử, khiến Giang Diệu càng hiểu rõ vị trí của Lục Lưu trong lòng nàng. Nàng hơi hé miệng nghênh hợp, thở hổn hển cẩn thận nhắc nhở hắn: đã bốn tháng, có thể hành phòng, có điều —— chàng nhẹ nhàng mộtchút.
Lục Lưu dừng một chút, giống như bất ngờ.
hắn biết thê tử coi hài tử trong bụng như bảo bối,từ khi biết có thai, một điểm ngon ngọt nàng cũng không chịu cho, hiện nay hắn cũng không nghĩ về việc kia, chỉ muốn thân thiết một hồi, ôm một cái, cũng được rồi. không ngờ hôm nay thê tử lại đồng ý. Đến khi nhận ra nàng cũng muốn, nhất thời trênmặt Lục Lưu mừng rỡ.
Giang Diệu bị hôn đến ngất ngây, chỉ muốn để hắn đi vào, liền không biết xấu hổ nói lời này. Sau khi nói xong, mới nhớ thân thể Lục Lưu còn chưa khỏi hẳn, trên người không có sức lực, ŧıểυ Lục Lưu cũng không biết có thể dùng hay không, vội vàng phản ứng lại, ôm cổ hắn nói: Thôi, đợi sức lực chàng hồi phục cho tốt đã.