Nhìn thấy Vương phi đi ra, Bảo vội bê nước nóng đi tới, nhớ kỹ lời đại phu dặn dò, nói: Vương phi, trước tiên rửa tay đi.
Giang Diệu viền mắt đỏ ửng, mím môi gật đầu, tùy ý để Bảo Cân hầu hạ giúp nàng rửa tay. Nàng khôngnghĩ tới chuyện như vậy sẽ phát sinh ở trên người của mình, với nàng mà nói, Lục Lưu là người không gì không làm được, nhưng không ngờ cũng sẽ có lúc yếu ớt như vậy. Nghĩ đến lúc ở trong quân doanh, những binh lính kia nhiễm bệnh dịch... Nàng không muốn Lục Lưu cũng biến thành như vậy.
Lúc này, nàng có thể làm gì đây...
Giang Diệu suy nghĩ một chút, hỏi: Cơm nước còn nóng không? Ta có chút đói bụng.
Bảo Cân vừa nghe, nhất thời có chút kích động, nói: Vẫn còn nóng, Vương phi đi qua là có thể ăn.
Ân. Giang Diệu gật đầu, phủ thêm áo choàng, nhận lò nhỏ giữ ấm từ tay Bảo Lục, đi ra gian nhà Lục Lưu ở. Nàng nghiêng đầu liếc nhìn, hiểu rõ lúc này, nàng càng phải chăm sóc thật tốt bản thân —— nàng không thể để Lục lo lắng cho nàng.Đầu ngón tay lạnh lẽo cảm nhận được sự ấm áp của lò sưởi, chỉ một lát sau, hai bàn tay đã rất ấm áp.
Hai bên hành lang treo đèn lồng sáng ngời,đi qua hành lang, lại xuyên qua một cái cửa vòm hình tròn, chính là chỗ ở của nàng. Như ngày bình thường, Giang Diệu trở về nhà ngồi xuống, nhìn thức ăn tinh xảo mê người trên bàn, chỉ chọn thức ăn bồi bổ thân thể để ăn. Đều là món xưa nay thích ăn, bây giờ nhai ở trong miệng không có mùi vị gì.
Món hoa quế ngư điều này là nàng hay dặn nhà bếp làm cho Lục Lưu.
Giang Diệu cầm đôi đũa, gắp một miếng thịt cá.
Bảo Cân nhìn thấy, làm bộ dáng muốn giúp Vương phi lọc xương cá.
Giang Diệu gắp miếng thịt cá vào trong đĩa nhỏ trước mặt, nói với Bảo Cân: không cần, ta tự làm. Nàng thích ăn cá,trước khi xuất giá, có các ca ca giúp nàng lọc xương cá,sau khi xuất giá, nhiệm vụ này liền rơi vào trên người Lục Lưu. Kỳ thực Lục Lưu cũng không am hiểu việc này, nhưng mỗi lần hắn đều lọc xương rất tỉ mỉ, lăn qua lộn lại, dần dần, có chút quen tay hay việc. Nàng cũng không để ở trong lòng, nhưng nay nghĩ đến, thường ngày Lục Lưu vì nàng làm từng tí từng tí, đã vượt xa khỏi trách nhiệm của người làm phu quân.
Giang Diệu nghĩ: Nếu bây giờ Lục Lưu có thể khỏe lên, ngày sau nàng cũng phải lọc xương cá cho hắn, để hắn được thử cảm giác được người thương yêu. Tất nhiên, chuyện như vậy không thể làm nhiều, đỡ khiến hắn sinh hư.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Giang Diệu có chút ngọt ngào, nhưng trở về hiện thực, lại nhớ bây giờ Lục Lưu đang mắc bệnh dịch, đồ ăn trước mắt nhất thời trở nên mơ hồ...
Dùng xong đồ ăn, Giang Diệu nghe hạ nhân bẩm báo nói Lục Lưu đã đi ngủ, để nàng cũng sớm đi ngủ, lập tức gật đầu, ngoan ngoãn tắm gội rửa mặt, sau đó lên giường.
đi ngủ sớm, ngày mai vừa tỉnh dậy, là có thể nhìn thấy Lục Lưu.
Ngày kế sáng sớm Giang Diệu đã đi tới chỗ Lục Lưu, thấy hắn đã dậy, liền nhận lấy hộp cơm trong tay Bảo Cân, mở ra, đem đồ ăn sáng bên trong từng loại đều lấy ra, đặt ở trên bàn, nói: Đại phu nói chàng mấy ngày này không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, liền giúp chàng chuẩn bị đồ ăn thanh đạm chút. Tuy chàng sinh bệnh khẩu vị không tốt, nhưng cũng phải ăn một chút. Còn có, đệm giường và quần áo của chàng mỗi ngày đều phải giặt, cửa sổ phòng nên mở nhiều cho tốt, nếu chàng cảm thấy lạnh, sẽ để Lục Hà chuẩn bị cho chàng một cái lò sưởi tay... Lải nhải nói xong, Giang Diệu mỉm cười với hắn, tùytay kéo ghế dài tới cách bàn ăn khoảng năm bước chân, mới nói, Ầy,như vậy ta cũng có thể đi.
trên mặt nàng che khăn, càng lộ ra đôi mắt đặc biệt trong suốt sáng ngời. Lục Lưu thấy trâm trạng của nàng vẫn ổn định, có chút yên lòng, chậm rãi đi qua ngồi xuống, ngoan ngoãn nghe nàng, cầm lấy cái thìa múc một ngụm cháo hoa, nhưng không ngờ tay run lên, cái thìa đột nhiên rơi ở trên bàn.
Trái tim Giang Diệu liền nhảy lên, tay trong áo chặt chẽ nắm lại, làm bộ dáng sắp đi qua.
Ánh mắt Lục Lưu nhìn qua, nhàn nhạt cười với nàng: Nàng ngồi ở đây, ta có chút phân tâm.
Giang Diệu cố gắng nín khóc, mạnh mẽ nặn ra nụ cười nói: Chỉ ăn đồ ăn sáng mà thôi. nói xong liền dặn Lục Hà đứng bên cạnh Lục Lưu đi lấy cho Vương gia cái thìa khác.
Lục Hà tuân lệnh, một lần nữa cầm cái thìa khác đến cho Vương gia của mình
Giang Diệu rốt cục thấy hắn ngoan ngoãn bắt đầu ăn, liền chống cằm nhìn hắn. rõ ràng ngủ mộtđêm,nhưng thần sắc Lục Lưu hơi khác so với tối hôm qua, màu sắc đôi môi cũng trắng hơn chút. Nàng biết thân thể của hắn sẽ ngày càng suy yếu, mấy ngày nữa, sợ là không thể ăn ngủ như vậy. Sau đó sẽbắt đầu bị sốt, nếu sốt cao kéo dài không lùi,có lẽ sẽ...
Nếu may mắn, mạng nhỏ có thể nhặt về, nhưng khó mà nói được đầu óc có bị tổn thương gì không.
Lúc này Giang Diệu nghĩ: Chỉ cần Lục Lưu còn sống, dù thành kẻ ngu si, nàng cũng chấp nhận.
Mấy ngày kế tiếp, Giang Diệu nghe đại phu, giữ khoảng cách với Lục Lưu, không thể ở cùng hắn trong gian nhà quá lâu, mỗi nửa canh giờ đều phải rửa tay một lần. Nàng đều nhất nhất nghe theo,dù Lục Lưu muốn đuổi nàng đi, cũng không có lý do gì. Chỉ là lúc không thể ở trong phòng nhìn hắn, nàng liền ghé vào trước cửa sổ nhìn hắn.
Mấy ngày đầu Lục Lưu còn có thể xuống giường, dần dần về sau, ngay cả xuống giường cũng khó khăn.
Bên kia Lê Tùng Lê tướng quân cũng mang đến tin tức tốt, bệnh dịch trong doanh trại đã được khống chế,số binh lính bị nhiễm bệnh dịch tử vong ít đi rất nhiều, nghĩ đến việc nghiên cứu chế tạo thuốc cuối cùng đã có hiệu quả. Đây là việc Lục Lưu lo lắng, Giang Diệu nhận được tin tốt này, cũng cảm thấy hài lòng thay Lục Lưu, vội đi tìm Lục Lưu, nói việc này cho hắn, ... Bây giờ chàng có thể yên tâm, an tâm dưỡng bệnh cho khỏe. Đợi thêm một thời gian nữa, thân thể chàng khỏe rồi, nhất định phải dành nhiều thời gian ở cùng ta.
Lục Lưu nằm ở trên giường nhỏ,người được che kín bởi áo ngủ bằng gấm,gương mặt tuấn tú vàng như nghệ, ánh mắt mê man, ngay cả âm thanh cũng khàn khàn: Được, ta đồng ý với nàng.
hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của thê tử, cũng gầy đi nhanh chóng,vô cùng đau lòng nói, Diệu Diệu, chăm sóc thật tốt chính mình.
Giang Diệu nhấn mạnh một tiếng Ân , khẽ mỉm cười, nói: Chúng ta đều phải thật khỏe. nói xong liền sờ bụng của mình, Còn có nó. Hài tử của nàng và Lục Lưu cũng sẽ khỏe mạnh.
trên thực tế, Giang Diệu đúng là chăm sóc tốt chính mình, mỗi ngày đều ăn ngủ được, nhưng trong lòng luôn nhớ hắn, mỗi ngày đều gầy gò, bất quá chưa tới nửa tháng, thân thể thật vất vả mới nuôi dưỡng được béo mập, lập tức đã gầy.
Bây giờ mặc quần áo mùa đông dầy dặn cũng còn tốt, chỉ có thể nhìn được sắc mặt, nhưng Bảo Cân Bảo Lục hầu hạ bên cạnh Giang Diệu có thể thấy rõ thân thể nhỏ bé của Vương phi, nɠɵạı trừ cái bụng có nhô hơn một chút, những chỗ khác đều gầy. Buổi tối mỗi ngày hai nha hoàn hầu hạ Vương phi tắm rửa, đều đau lòng chóp mũi chua xót.
Tống phủ.
Tống lão phu nhân biết được việc này, nằm ở trên giường nhỏ, cũng bĩu môi nói: Tốt... Tốt...
Dâu trưởng La thị đang ngồi ở mép giường chăm sóc mẹ chồng sinh hoạt ngày thường, thấy bà đã biến thành dáng vẻ ấy, trong lòng còn có oán khí, liền cầm lấy khăn giúp Tống lão phu nhân lau nước miếng còn dính bên miệng. Bị dính vào tay,ánh mắt La thị nhất thời lộ ra ghét bỏ, vội ném khăn đi ra ngoài rửa tay.
Tống Yên cũng vội vàng đi theo.
Rửa tay xong, La thị khăn sạch lau tay, hạ giọng nói: A Yên, tình trạng của tổ mẫu con, sợ là khôngqua nổi mùa xuân sang năm, tuổi con cũng không nhỏ, nếu bây giờ không nắm chặt việc hôn nhân, mộtkhi tổ mẫu con mất, sẽ phải giữ đa͙σ hiếu. Ta và cha con đã nói qua, công tử nhà họ Từ cũng khá được, lại là con trưởng đích tôn, bộ dạng đoan chính, bà mối đến Tống phủ cầu hôn cũng không chỉ một hai lần, cũng là có thành ý. Nếu con gật đầu, chúng ta sẽ nhanh định hôn sự này, chờ qua một năm liền gả đi.
Nghiễm nhiên là hài lòng hôn sự này, chỉ đợi khuê nữ gật đầu.
Tống Yên cũng hiểu rõ tình trạng của tổ mẫu, biết bà mọi mặt đều không tốt, nhưng dù sao cũng có tình cảm, cũng không mong bà biến thành hình dạng đó. Nhưng hôm nay Nhị thúc và tổ mẫu liên tiếp xảy ra chuyện, Tống gia năm này chỉ sợ quá xui xẻo, đúng là nên có chuyện vui náo nhiệt một hồi, coi như là đuổi vận đen đi .
Công tử nhà họ Từ kia, với Tống Yên mà nói, đúng là không chịu thiệt.
Nàng cau lông mày suy nghĩ một chút, nói: Nữ nhi nghe mẫu thân.
La thị mỉm cười, chỉ lo khuê nữ không đồng ý, nay thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay Tống Yên, nói: Nữ nhi ngoan, vậy là được rồi. Sau này gả đi, cố gắng sống tốt.
Tống Yên lại cẩn thận nói: Mẫu thân, con muốn đi thăm biểu tẩu.
Vị biểu tẩu này là ai, La thị tất nhiên hiểu rõ, nhưng lúc này quý phủ Tuyên Vương kia nào có ai dám tới cửa? Lúc này bệnh dịch không phải là bệnh cảm lạnh bình thường, một khi nhiễm phải, cũng là mạng người. La thị liền lắc đầu: Con không được hồ đồ, không nói tới quan hệ của Tống phủ chúng ta và Tuyên Vương phủ đã náo loạn như vậy, dù khỏe mạnh, con cũng không thể tới. La thị cũng yêu thích Tuyên Vương phi tuổi trẻ hoạt bát kia, nhưng việc nào ra việc đó, dù con có đưa bái thiếp, nhưng tình huống bây giờ chắc chắn không thể tới cửa.
Sợ khuê nữ hồ đồ, La thị nói: Con phải đồng ý với mẫu thân, không được đi qua đó. Nếu con hồ đồ, mẫu thân sẽ chết cho con xem!
La thị đã bao giờ nói nặng như thế này, lúc này Tống Yên sốt ruột nói: Mẫu thân, con biết rồi, con sẽkhông đi nữa? Nàng cũng đã khóc ra, chỉ sợ mẫu thân mình sẽ còn nặng lời.
Chỉ là ——
Nghĩ tới Giang Diệu kia, bình thường ở tuổi của nàng, không có người thân ở Dân Châu, còn mang thai hài tử, lại đang trải qua chuyện như vậy, cảm thấy trong lòng khó chịu.
Tống Yên đến cùng vẫn nghe La thị, không dám làm bừa, trong lòng mong đợi đôi ŧıểυ phu thê đó có thể khỏe mạnh.
Chớp mắt đã đến giao thừa, đây là giao thừa đầu tiên Giang Diệu trải qua sau khi rời khỏi Trấn Quốc Công phủ. Chỉ là Lục Lưu bệnh nặng, Giang Diệu không có tâm trạng trang trí tòa nhà, chỉ một lòng lo lắng cho phu quân mình.
Nhưng vào một đêm, Lục Lưu nằm nửa tháng ở trên giường đột nhiên bắt đầu sốt cao.
Trận sốt cao này, đối với Lục Lưu chính là ở bên bờ sống chết. Có thể bình an vô sự sống qua trận bệnh dịch này không, chỉ xem ở một đêm này.
Lục Lưu toàn thân nóng như lửa, gương mặt tuấn tú ửng hồng, bờ môi hơi khô nứt. hắn mơ mơ màng màng, giống như nhìn thấy hình dáng thê tử hai mắt đẫm lệ, còn có âm thanh gào khóc bất lực của nàng.
Chậm rãi ngẩng đầu lên muốn sờ mặt nàng, nhưng cánh tay giống như nặng ngàn cân, làm thế nào cũng không nhấc lên nổi, Diệu Diệu... Lúc này, Lục Lưu nhớ tới bản thân năm bốn tuổi, giống như vậy nằm ở trong tuyết, dần dần mất đi ý thức...