Hôm nay ở Tống phủ huyên náo không vui, nhưng hai vợ chồng nhỏ không mang chuyện buồn phiền đó về nhà. Giống như bình thường, nên ăn thì ăn nên uống thì uống. Khẩu vị Giang Diệu không tệ, nên ăn nhiều hơn mọi ngày. Nàng nhìn Lục Lưu bên cạnh, thấy hắn đang thay nàng lột vỏ cua. Mình con cua này khá lớn, nhưng lại bị Lục Lưu lột ra một cách dễ dàng, nhất thời lộ ra gạch cua màu vàng óng ánh.
Giang Diệu tùy ý để Lục Lưu lấy thịt cua ra giúp nàng, tự mình cầm vỏ cua ăn phần gạch, thỏa mãn chép miệng, đôi mắt lấp lánh quan sát phu quân mình, càng lúc càng hài lòng hắn.
Buổi tối ngày hôm đó, Lục Lưu yên phận ôm thê tử ngủ. Trước giờ người tập võ rất cảnh giác, trong bóng tối, nghe được tiếng hít thở của thê tử trong lòng ngực, nên biết nàng không ngủ được. một lát sau, Lục Lưu thấy nàng còn chưa ngủ, bèn dùng môi chạm nhẹ vào trán thê tử, hỏi: “Diệu Diệu, sao vậy?”
Lại nghe thê tử thấp giọng thống khổ nói: “... Bụng ta đau.”
Lục Lưu lập tức gọi nha hoàn tới, cho đến khi đèn lồng hình tròn bằng sừng dê bên trong phòng ngủ được thắp hết lên, mới thấy thê tử trong lồng ngực, sắc mặt trắng bệch, mới vội vã quay về Bảo Cân nói: “Mau mau đi gọi đại phu!”
Bảo Cân cũng bị dọa sợ, nhìn Vương gia vẻ mặt lạnh lẽo, lập tức đi ra ngoài gọi đại phu.
Giang Diệu ôm bụng có hơi khó chịu, lẩm bẩm nói: “Có lẽ là vừa nãy ăn con cua nên mới bị đau bụng.”
Lục Lưu mặt lạnh, trách nàng không nhắc sớm. Giang Diệu nói: “Mới vừa rồi chỉ hơi đau một chút…” Đêm khuya, chỉ là cái bụng có chút đau, dằn vặt nàng một lúc lâu, thật sự có lúc chịu không nổi. Nàng cho rằng nhịn một chút thì sẽ qua, nào biết càng lúc càng càng đau chứ? Giang Diệu có chút chột dạ, giơ tay nâng khuôn mặt lo lắng sốt ruột của nam nhân, nói, “Đừng lo lắng.”
Chỉ là đau bụng thôi, đâu phải bệnh nặng gì?
Lục Lưu lạnh mặt mặc áo khoác vào cho nàng, ôm nàng đặt lên giường nhỏ, tự mình xuống giường mang nước nóng tới. Giang Diệu lẳng lặng nằm ở trên giường, tay đặt lên bụng đau, âm thầm nhíu mày. Lục Lưu bưng trà nóng ôm cả người nàng lên, nhìn thê tử uống tách trà, động viên nói: “Nhịn một chút, đại phu lập tức tới ngay.”
Giang Diệu dở khóc dở cười, một chút bệnh nhẹ đó, cần gì phải hưng sư động chúng như vậy.
Mà nàng có thể làm cho Lục Lưu thấy núi Thái Sơn sụp ở trước mắt cũng không biến sắc trở nên căng thẳng thành như vậy, trong lòng không nhịn được sinh ra một loại cảm giác tự hào.
Qua một thời gian, đại phu liền vội vội vàng vàng tới đây.
Giang Diệu chỉ cho rằng bụng bị lạnh, hoặc do ăn cua nên mới đau, bèn nhỏ giọng hỏi đại phu: “Chỉ là đau bụng thôi, không phải bệnh nặng gì, đúng chứ?” Nàng muốn cho Lục Lưu an tâm hơn, không nên hở tí lại vội vã cuống cuồng như vậy.
Lại thấy vị đại phu này bày ra sắc mặt nghiêm nghị, gương mặt bắt đầu chăm chú nhìn vị ŧıểυ Vương phi đang cười hì hì trước mặt, nói: “đã sắp làm mẫu thân, sao có thể sơ ý bất cẩn như vậy?”
Hả?
Nụ cười trên mặt cứng đờ, Giang Diệu sững sờ nhìn đại phu, bộ dáng có hơi đần độn, nói: “Ý của đại phu ngài là -- ”
Đại phu vuốt vuốt chòm râu bạc phơ, chắp tay hướng về Vương gia Vương phi trước mặt chúc mừng: “Chúc mừng Vương gia, Vương phi có hỉ mạch, đã được nửa tháng.”
đã được nửa tháng!
Lời này vừa dứt, hai nha hoàn hầu hạ bên trong phòng nhất thời hưng phấn lên. Hứa ma ma cũng tạo hai tay thành chữ thập, yên lặng niệm một câu: A Di Đà Phật, cuối cùng Vương phi cũng đã mang thai.
Giang Diệu mừng rỡ, đỏ mặt mỉm cười, lại nghĩ đến bụng mình vừa mới bị đau, lo lắng nói: “Vậy việc ta đau bụng, có thể ảnh hưởng với hài tử không? Còn có còn có, bữa tối ta ăn cua, đứa nhỏ này có thể hay không…” Giang Diệu ảo não cực kỳ, sớm biết vậy nàng sẽ không tham ăn.
Tuổi Vương phi còn trẻ, nhưng lại rất có trách nhiệm. Đại phu thở dài một hơi, cuối cùng cũng coi như có chút vui mừng, lại thấy vị Vương gia mặt lạnh mới vừa bước đến này, hiện tại không nói một lời, giống như là đang ngây ngốc...
Nào có thê tử mang thai, phu quân không vui vẻ?
Trong lòng đại phu cân nhắc một phen, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ quay về vị ŧıểυ Vương phi đang hưng phấn nói: “Có lẽ là hôm nay tâm tình Vương phi quá khích, có hơi động thai khí, có điều bây giờ thai nhi rất khỏe mạnh, chờ lát nữa lão phu kê mấy đơn thuốc dưỡng thai cho Vương phi, sau khi ăn xong, phải an tâm dưỡng thai mới được. Còn về phần con cua kia, tuy thai phụ không nên ăn nhiều, nhưng đôi khi ăn một chút, cũng không quan trọng. Vương phi có chuyện gì thắc mắc, cứ hỏi là được, nếu sau này có chuyện gì không khỏe, cứ tới tìm lão phu.”
nói rồi liền đọc một loạt tên các phương thuốc, để ŧıểυ đồng bên cạnh viết thay ông, sau đó lại đưa ông cầm đọc lại, thấy không có gì sai sót, mới đưa phương thuốc cho Hứa ma ma trong phòng.
Hai đời Giang Diệu cộng lại, đây vẫn là lần đầu tiên nàng làm mẫu thân, tất nhiên rất vui vẻ nhảy nhót, lại lôi kéo đại phu kiên trì hỏi một phen, sau khi hiểu rõ một ít, mới quay về Bảo Cân nói: “Mang đại phu đi phòng thu chi, trả công gấp mười lần.”
Bảo Cân cười rất vui vẻ, vội vàng cung kính dẫn đại phu đi tới phòng thu chi.
Hứa ma ma đi lấy thuốc, Bảo Lục cũng thức thời lui ra.
Giang Diệu lắc lắc bàn chân nhỏ, hai tay tò mò vuốt ve bụng mình, khuôn mặt nhỏ chứa đầy nụ cười. Nhìn chằm chằm bụng bằng phẳng của mình một lát, Giang Diệu mới chợt nhớ tới điều gì, quay về Lục Lưu nãy giờ không nói lời nào chỉ biết sững sờ ngơ ngác bên cạnh gọi: “Lục Lưu?” Nàng nghĩ tới điều gì, một tay đặt lên bụng, nói, “Bây giờ đã có thai, chàng không được bỏ rơi nó.” Bảo bối này nàng mong chờ lâu như vậy, ngây ngốc nhìn người ta ai ai cũng có thai, mà chỉ có nàng là không có, trông mà phát thèm. Nhưng bộ dáng của Lục Lưu, hình như không vui vẻ cho lắm.
Trước đây rõ ràng đã đồng ý với nàng, sẽ thuận theo tự nhiên. Chẳng lẽ bây giờ đã quên mất?
Thấy thê tử ôm bảo bối trong bụng đến không nỡ buông ra, Lục Lưu mới sững sờ lấy lại tinh thần, đặt tay lên hai tay thê tử nói: “Nàng đang lảm nhảm cái gì đó.”
Nàng biết hắn cũng yêu thích mà.
Giang Diệu hì hì cười, lẩm bẩm nói: “thật tốt, chúng ta có hài tử.” Nàng vẫn cảm thấy, mình vẫn còn rất con nít, nhưng bây giờ lại ngược lại, nàng sắp được làm mẫu thân. Giang Diệu vui vẻ không thôi, mở hai tay ra nhìn Lục Lưu, Lục Lưu hiểu ý, ôm cả người nàng lên, rốt cuộc cũng nở nụ cười.
một lần nữa nằm trên giường nhỏ, Giang Diệu gối lên khuỷu tay nam nhân, phát hiện hắn cứ vuốt ve bụng dưới của nàng từng chút từng chút, mới cười khanh khách còn trong lòng lại ngủ không yên, nói: “Bây giờ còn nhỏ mà, chờ bụng lớn hơn một chút, chàng có thể nghe được động tĩnh của hài tử. Đại tẩu ta mang thai, đến lúc bảy, tám tháng, hài tử cứ làm ầm ĩ không yên... Ai, ta phải viết một phong thư cho mẫu thân ta, để bà biết được tin tức tốt. Biết bản thân bà sắp được thăng chức thành nɠɵạı tổ mẫu, nhất định vui vẻ đến ngốc luôn…” nói xong liền muốn đứng dậy viết thư gửi về nhà.
Nhìn thê tử bộ dáng hưng phấn không kiềm được, Lục Lưu vội vàng kéo bả vai nàng lại, bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Đừng lăng xăng nữa. Ngày mai viết cũng được, đêm nay đi ngủ sớm một chút, đã mang thai hài tử, cần phải ngủ nhiều hơn.”Giang Diệu chỉ biết ngây ngốc gật đầu, nói: “Hừm, vừa nãy đại phu cũng nói rồi, muốn ta phải nghỉ ngơi sớm chút.” Lại nhớ tới lời đại phu căn dặn, ngón tay Giang Diệu không tự giác vẽ vòng tròn trước ngực nam nhân, nhỏ giọng nói, “Còn có, không thể hành phòng, chàng…”
“Ta biết.” Lục Lưu không hề lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Giang Diệu yên tâm, ngẩng đầu thơm một cái lên mặt hắn, mới vui vẻ đi ngủ.
Nhưng Lục Lưu lại không buồn ngủ.
hắn ôm thê tử trong lồng ngực, nhìn nàng yên lặng nhắm mắt, lại nhớ đến hành động hôm nay của nàng ở Tống phủ, mới nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới bằng phẳng của nàng, ánh mắt quấn quýt si mê hồi lâu, mới cẩn thận từng li từng tí di chuyển lên bụng nhỏ của thê tử...
Cách tẩm y màu trắng mỏng manh, nhẹ nhàng hôn một cái.
•
Đến cuối tháng chín, Trấn Quốc Công phủ mới nhận được thư từ Dân Châu.
Kiều Thị đọc thư xong cực kỳ vui vẻ, vội mang tin tức khuê nữ có thai nói cho người trong nhà, trước giờ Giang Chính Mậu luôn nghiêm túc thận trọng, cũng nở nụ cười từ ái -- đầu tiên là làm tổ phụ, sang năm có thể lên làm nɠɵạı tổ phụ, sao Giang Chính Mậu không vui vẻ cho được?
Kiều Thị vui vẻ đến rưng rưng nói: “Đứa nhỏ này, từ nhỏ chỉ biết làm ta lo lắng, bây giờ cũng có thể làm mẫu thân …” Tuy rất vui mừng, nhưng nghĩ đến khuê nữ mang thai, mình lại không thể tới thăm nàng, trong lòng Kiều Thị sinh ra một nỗi chua xót không giải thích được, lẩm bẩm ghi nhớ, “Cũng không biết lúc mang thai có phản ứng gì quá lớn hay không, con rể bận nhiều chuyện, không thường xuyên ở bên cạnh con bé, con bé ở nơi đó lại không quen ai…”
Giang Chính Mậu vui vẻ nói: “Có con rể ở đó, nàng cần gì phải nhọc lòng?” Lúc trước Giang Chính Mậu đối với người con rể Lục Lưu này luôn đưa ra những yêu cầu hà khắc, nhưng dù sao cũng gả qua đó rồi, ông đã sớm xem con rể này như con trai ruột mà đối xử.
Còn Dân Châu bên này, Lục Lưu dần dần quen thuộc với sự vụ Dân Châu, tuy công việc rất nhiều, nhưng mỗi ngày đều có chuyện mới, không giống lúc trước luôn vất vả như ở trong thành, mà chỉ cần hàng ngày vào thời điểm đó hắn sẽ mặc kệ công vụ, trực tiếp hồi phủ bồi thê tử. Lâu dần, các quan chức ở Vọng Thành có tâm tư muốn đưa mấy vị mỹ nhân cho Vương gia trẻ tuổi này, cũng phai nhạt hẳn đi. Dù sao vị Tuyên Vương này xem ŧıểυ Vương phi như là bảo bối đặt trên đầu trái tim, nếu bọn họ cứ đưa mỹ nhân hoài, chẳng phải vỗ mông ngựa đến vỗ đùi ngựa? Dùng chiến thuật quay đầu là bờ, để phu nhân quý phủ bắt đầu làm thân với vị ŧıểυ Vương phi này.
Chỉ là Giang Diệu phải dưỡng thai, tốt nhất không nên gặp những người không quan trọng. Ngày hôm đó nàng đang ở trong phòng thêu cái yếm nhỏ cho hài tử, Bảo Lục đi vào, nói bên ngoài có người đến thăm. Giang Diệu cho rằng lại là những phu nhân của mấy quan viên kia, không quan tâm nói: “Ngươi tùy tiện tìm một lý do đuổi người đi là được.” Chuyện này, cũng không cần nàng phải đích thân nhắc nhở chứ?
Vậy mà Bảo Lục cười khanh khách nói: “Vương phi, là Đường ŧıểυ thư. Đường ŧıểυ thư đến Dân Châu.”
Giang Diệu hơi dừng động tác trên tay một chút, nhìn về phía Bảo Lục, hưng phấn nói: “Đường tỷ tỷ đến đây.”
Bảo Lục gật đầu, đáp lời: “hiện tại đang chờ ở sườn thính.”
Nghe là Đường anh, Giang Diệu lập tức buông việc thêu thùa trong tay xuống ra ngoài gặp nàng ấy. Đúng lúc Hứa ma ma bưng thuốc dưỡng thai đi vào, nhìn Vương phi nhà mình hấp tấp như vậy, sợ đến gương mặt trắng bệch, vội vàng lớn tiếng dặn dò Bảo Lục nói: “Ở đó làm cái gì? Còn không mau đuổi theo Vương phi.”
Bảo Lục vội vàng gật đầu, lập tức chạy theo.
Đường anh ngồi ở thiên thính chờ Giang Diệu, lúc trước là cô nương thẳng thắn hoạt bát, chỉ ở trong thành có một tháng thôi, nhưng lại thận trọng hơn trước rất nhiều, trông trang phục cũng xinh đẹp hơn hẳn. Thấy Giang Diệu đến, cười tủm tỉm tiến lên muốn hành lễ, Giang Diệu vội đỡ nàng ấy, cùng nàng ấy nói chuyện: “Đường tỷ tỷ đến lúc nào đó?”
Đường anh nói: “Mới trở về ngày hôm qua.” Nàng ấy tinh tế đánh giá Giang Diệu từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, khí sắc có vẻ tốt hơn lúc trước một chút, gương mặt cũng mượt mà hơn, hiểu được nàng đang mang thai, Đường anh cũng cảm thấy vui mừng cho nàng. Dù sao gả cho đại nhân vật lớn như Tuyên Vương Lục Lưu, chỉ cần sớm sinh ra ŧıểυ Thế tử thì an tâm hơn. Đường anhcũng na ná giống như Giang Diệu, thấy người ta đã sắp làm mẫu thân, còn việc hôn nhân của mình còn chưa có, nhất thời trong lòng khó tránh khỏi ước ao.
Đường anh trở về Dân Châu, người ở Trấn Quốc Công phủ cũng biết được, Kiều Thị mới nhờ Đường phu nhân Tôn thị mang theo một ít đồ vật đưa cho Giang Diệu, đều là những thứ cần dùng trong thời gian mang thai. Cho đến khi Giang Diệu nhìn thấy gã sai vặt nâng mấy thứ này lên, ba cái rương lớn cũng bị chất đầy ắp, mới dở khóc dở cười: “Làm phiền Đường tỷ tỷ rồi, mẫu thân muội thật là…”
Đường anh cũng cười, nói: “Ta hiểu mà, lần trước lúc tỷ tỷ ta mang thai, mẫu thân ta cũng như vậy…”
Giang Diệu cười cười, cùng Đường anh ngồi xuống, sau đó liền bắt đầu nói những chuyện liên quan đến Vọng Thành. Nghe Đường anh nói tỷ phu nàng ấy thay nàng ấy xem xét vài ứng cử viên, nên lúc này trở về, cũng chỉ tiện đường thôi, Giang Diện cũng cảm thấy vui vẻ thay nàng. Đường anh nhắc tới chuyện này thì ngượng ngùng, lỗ tai nóng lên, nói: “Ai thèm tuyển chứ, có điều khi còn bé hay chơi cùng nhau thôi. Ta cũng không ngờ, y lại…” Thế nhưng lại thích nàng.
Đường anh có hơi thẹn thùng. Giang Diệu nhìn vẻ mặt của nàng ấy, đúng là có chút ngạc nhiên, nghe Đường anh kể, đó là nam tử mà nàng ấy đã quen biết từ nhỏ, lớn hơn nàng ấy hai tuổi, cũng coi như là thanh mai trúc mã đi. Đường anh nói: “Trước giờ ta chỉ xem y là huynh trưởng, không ngờ y lại... Tỷ phu ta nói, y biết ta muốn lập gia đình ở trong thành, gấp đến độ chạy tới tìm ta, nhưng nhờ cha mẹ y phát hiện, cuối cùng trói y lại không cho đi.”
Tuy Đường anh đang nói chuyện cười, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một chút ý cười e thẹn, hiển nhiên khá vừa ý đối với vị trúc mã này. Ở trong lòng Giang Diệu suy nghĩ, một nam tử lại ba ba muốn từ Dân Châu chạy tới Vọng thành, cũng coi như là người si tình. Vừa hay hai bên đều có ý định, mà lúc này Đường anh đã trở về Dân Châu, vậy hôn sự này chắc không còn lâu nữa.
Giang Diệu vui vẻ từ đáy lòng: “Vậy trước tiên chúc mừng Đường tỷ tỷ. Lần tới uống rượu mừng nhất định phải mời muội nha.”
Đường anh mím môi cười cười, từng xem xét những thanh niên tuấn kiệt trong Vọng Thành, mới cảm thấy cái tên mọt sách cùng trưởng thành với nàng từ nhỏ đến lớn kia, ngược lại cũng không tệ.
Giang Diệu và Đường anh ở bên trong tán gẫu đến vui vẻ.
Người bên ngoài cửa lớn, là con dâu đích tôn La thị của Tống gia mặc một áo choàng màu xanh ngọc, với con dâu Tần thị thuộc chi thứ hai, hiện tại đang hồi hộp đứng bên ngoài cùng với Tống Yên. Tống Yên dò la ý tứ hai người xong, mới nói: “Mẫu thân, Nhị thẩm thẩm, chúng ta…”
La thị và Tần thị do dự một hồi, mới quyết định bước lên, lại bị thị vệ trước cửa ngăn cản đường đi.
Thị vệ kia có vẻ ngoài lưng hùm vai gấu, lông mày rậm mắt to trông rất dọa người, Tần thị bị dọa đến lui về sau mấy bước, vẫn nhờ La thị ổn trọng đứng thẳng sống lưng, kiên trì hơn một chút, bước lên phía trước nói: “Ta là phu nhân Tống phủ, cũng là mợ của Vương gia nhà ngươi, hôm nay có chuyện quan trọng muốn tìm Tuyên Vương.”
Thị vệ kia vừa nghe xong, lại nói: “Vương gia đã thông báo, không cho phép những người không liên quan đi vào. Còn người của Tống gia…” Thị vệ càng lạnh mặt hơn, “Mời trở về đi..”
Đây là ý gì? Chẳng lẽ cố ý nói người nhà họ Tống thì không được phép vào?
La thị nhớ tới chuyện đã xảy ra ở đại thọ Tống lão thái gia vào ngày hôm đó, có lẽ đã chọc giận vị Tuyên Vương này. Nhưng mà... Bọn họ xác thực có chuyện liên quan đến cả tính mạng, Tống Nhị gia còn đang ở trong ngục đợi đây. Lão thái thái xem Tống Nhị gia còn quan trọng hơn cả tính mạng, tuy rất căm ghét Tuyên Vương, nhưng hôm nay nàng và Nhị đệ muội đến đây cầu viện, cũng có sự đồng ý của bà ấy. Nếu hôm đó không nhờ mang tên tuổi của Tuyên Vương ra mà hù dọa, sớm đã đem Tống nhị gia ra chịu tội.