Trán Lục Hành Chu do tách trà đập bị thương, lại bởi vì Lục Lưu ném lên cánh cửa nên gãy mất hai xương sườn, đại phu liếc mắt nhìn bệnh nhân trước mặt mình. Tuy người đã tỉnh, nhưng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nghiễm nhiên là một mỹ nam tử ốm yếu.
Mạnh thị ngồi ở bên giường nhi tử, khóc đên hai mắt sưng lên, lúc này Đại gia Lục Thầm mới vừa trở về phủ, nghe được tin tức nhi tử chọc Tam đệ nổi giận, hai người phát sinh tranh chấp, lập tức vội vã chạy tới.
Lục Thầm nhìn thoáng qua nhi tử nằm trên giường nhỏ, hỏi Mạnh thị: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Mạnh thị nức nở không ngớt, đem toàn bộ lửa giận trút lên người Lục Thầm tính khí đôn hậu, cuồng loạn nói: “Ngươi nhìn Tam đệ kia của ngươi đi, đã biến Chu nhi của chúng ta thành bộ dáng gì? hắnchính là người không có nhân tính, là sát tinh, vừa sinh ra đã khắc chết mẫu thân, sau lại khắc chết luôn cả lão Vương gia, còn chưa kể kế mẫu cũng bị hắn làm cho thần trí không ổn định. Lục Thầm ơi là Lục Thầm, uổng phí ngươi từ nhỏ đã che chở hắn, nhưng hôm nay hắn lại làm hại ngươi tuyệt hậu... Đáng thương Chu nhi của ta, là mẫu thân bảo vệ con không tốt.” nói xong liền khóc rống lên.
Lục Thầm là người dễ tính, bình thường Mạnh thị lải nhải ra sao, y cũng chỉ cười cho qua chuyện.
Nhưng chỉ có một điều là y không cho phép thê tử nói xấu Lục Lưu.
Hồi xưa khi Tuyên Vương đời trước còn sống, Lục Thầm là thứ trưởng tử, rất được coi trọng, nên ngay cả Lục Hành Chu, cũng là tôn nhi được sủng ái nhất. Còn Lục Lưu, bởi vì hắn là con vợ cả, mới có thân phận Thế tử của vương phủ, nhưng cũng chỉ có lão Vương phi che chở hắn. Vì lý do đó, Lục Thầm đối với Tam đệ này đặc biệt yêu thương quan tâm hơn chút. Còn tính tình lãnh đạm kia của hắn, thật ra không phải do mới sinh đã có.
Lục Thầm còn nhớ, khi còn nhỏ Lục Lưu đã được trời ban cho bộ dáng phấn điêu ngọc trác (1), mà từ nhỏ hắn đã thông minh, nhưng càng thông minh, thì càng có thể cảm giác được rõ rệt cha lãnh đạm với hắn. Khi đó Lục Lưu rất hay gần gũi với hai ca ca, chỉ là nam hài nho nhỏ, đôi khi cũng sẽ nghiêng đầu hỏi bọn họ: Vì sao cha không thích hắn?
(1) Phấn điêu ngọc trác: Ý chỉ những đứa bé trắng nõn, mềm mịn.
Mãi đến cho đến một lần kia --
Năm ấy Lục Lưu năm tuổi, cha dẫn ba huynh đệ bọn họ theo tiên đế săn bắn. Tuyết đọng dày đặc trênnúi, ba huynh đệ bọn họ chơi cực kỳ vui vẻ, tuổi Lục Lưu còn nhỏ, tất nhiên không thể cùng đi săn thú với Nhị đệ và y, chỉ có thể đứng ở một bên ngoan ngoãn trông giữ con mồi, mặc áo bông thật dày, đội mũ quả dưa lông bù xù ngốc nghếch, ước ao nhìn y và Nhị đệ được theo cha săn bắn. Sau đó cha ôm hắn để lên lưng ngựa, ŧıểυ nam hài rất hưng phấn, cho rằng cha dẫn hắn cùng nhau đi săn bắn, khôngngờ cho tới khi y và Nhị đệ gặp cha lần nữa, trên lưng ngựa đã không còn Tam đệ.
Khi đó trong lòng Lục Thầm cũng âm thầm trách cứ người cha này, không ngờ ông lại nhẫn tâm như vậy, ngoài trời tuyết rơi rất lớn, lại bế một nam hài năm tuổi quăng vào núi sâu toàn dã thú.
Sau đó cũng là y tìm được Lục Lưu.
Lục Thầm nghĩ, tuy mấy năm qua Lục Lưu đối xử với bất kỳ người nào cũng rất lạnh nhạt, nhưng lại đồng ý nuôi một đại gia đình bọn họ, có lẽ vì hắn niệm tình huynh đệ.
Lục Thầm nhìn nhi tử trên giường nhỏ nói: “Nếu com không làm chuyện gì sai, Tam thúc con sẽ khôngcó lý do gì trách phạt con.”
Nhi tử đã bị thương thành như vậy, mà phu quân mình còn nói tốt cho Lục Lưu, Mạnh thị không nghĩ ngợi trực tiếp mắng y, nói: “Lục Thầm! Ngươi thực sự là đồ ngu ngốc, đồ vô dụng, nhìn con mình bị người khác đánh ta còn chưa nói, vậy mà ngươi lại giúp người ngoài nói chuyện.”
Lục Linh Lung cũng giống như mẫu thân, thấy cha mình như vậy, nàng ta đứng bên phe Mạnh thị, bất mãn nói: “Cha còn chưa biết tính khí Tam thúc sao, chính là một người ngang ngược không biết lý lẽ, ca ca con là người dễ tính, sao có thể đắc tội thúc ấy?”
Lục Thầm không nói lời nào, chỉ quay về nhi tử nói: “Cố gắng dưỡng thương đi.”
Chỉ cần nói vậy là xong sao? Mạnh thị tức giận đến nghiến răng ken két, quay về lục Linh Lung nói: “Con nhìn thấy chưa? Sau này khi lập gia đỉnh, ngàn vạn lần không được gả cho loại người như cha con.”
Lục Linh Lung ngoan ngoãn cười khanh khách nói: “Vâng. Nữ nhi biết rồi.” Nam nhân như cha nàng, quả thật gả qua đó còn không bị ấm ức đến chết, nàng mới không gả đâu.
•
Ngọc Bàn Viện vẫn giống như thường ngày, giống như chuyện hôm nay Vương gia nổi trận lôi đình chỉ là một hài tử cáu kỉnh khó chịu. ŧıểυ Vương phi chỉ cần dụ dỗ một chút, lập tức liền trở nên ôn ôn hòa hòa. Vẻ mặt thay đổi cứ y như đang hát hí khúc vậy.
Buổi tối lúc đi ngủ, Giang Diệu kể chuyện mình ra ngoài vào hôm nay cho Lục Lưu nghe, đều là một ít chuyện vụn vặt, nhưng Lục Lưu không chê nhàm chán, còn nghe rất chăm chú, tự nhiên làm Giang Diệu có hứng nói nhiều hơn mọi khi. Hai người ôm nhau nói chuyện, kể đến phần sau, bất tri bất giác lại lăn lộn trên giường. Giang Diệu nằm nhoài trên gối uyên ương nghịch nước, nắm đệm chăn mạnh mẽ cắn một hồi, bất mãn nói lầm bầm: nói chuyện nghiêm túc không được sao?
Lục Lưu hôn ở sau gáy nàng một cái, trầm giọng nói: Nàng nói đi, ta nghe đây... Sau đó liền chen vào trong.
Giang Diệu không ngừng nức nở, bộ dáng như vậy bắt nàng nói thế nào.
Nhưng mà cái người tên Lục Lưu này cứ y như con cún, thích nhất là gặm nàng. Mới đầu còn ôn nhu, sau lại cực kỳ thô bạo, dằn vặt tới tới lui lui một hồi, Giang Diệu không chịu nổi, giọng nói cũng trở nên khàn khàn. Nàng nhìn Lục Lưu mở dây trói tay nàng ở đầu giường ra, lại không nhịn được đánh hắnmấy lần, rầu rĩ núp vào bên trong chăn mỏng, không muốn để ý tới hắn nữa.
Lục Lưu nắm lấy cổ tay trắng mịn của thê tử xem xét, thấy phía trên có vết bầm mờ mờ, mới đau lòng ôm cả người và chăn mỏng vào trong lồng ngực, nói: “Giống như là làm từ đậu hủ, chạm nhẹ vào cũng không được, mới đụng đã để lại dấu.”
Sao lại trách nàng? Giang Diệu giãy dụa mấy lần, nói: “Mới không phải, là do sức lực chàng quá lớn, mỗi lần đều ra tay dã man như vậy.” Giọng nói có chút oán giận.
Lục Lưu ôm ŧıểυ thê tử mềm mại, ôm cách nào cũng cảm thấy không đủ, môi mỏng rà đến bên tai nàng, nói: “Vậy khi nãy ai kêu ta dùng sức một chút?”
Người này thật là... Bàn về da mặt, Giang Diệu tự hỏi có ai bằng hắn, có lẽ vì tưởng tượng đến hình ảnh mới vừa rồi, Giang Diệu cũng không nhịn được đỏ bừng mặt. Nàng thế nhưng nói ra mấy câu ngượng ngùng kia. Giang Diệu cũng cảm thấy rất kỳ quái, đêm động phòng hoa chúc, trông hắn giống như là tám trăm năm chưa từng ăn thịt vậy, cắn tới cắn lui không có chương pháp gì, ai dè chỉ mới ngắn ngủn có mấy ngày, lại biết biến hóa nhiều kiểu đa dạng như vậy. Mặt Giang Diệu hơi nóng lên, phát hiện nam nhân kéo chăn trên đầu nàng xuống, cũng không từ chối, chỉ xoay người một cái, lăn vào trong ngực của hắn, ôm eo hắn thật chặt, nhỏ giọng nói: “Ta mệt lắm, còn buồn ngủ nữa.”
Mấy ngày trước đây lúc mới thành thân, còn chưa quen có người ngủ chung với với nàng, nhưng bây giờ lại có thói quen ôm hắn ngủ. Nàng chôn mặt ở trong ngực của hắn, bắt đầu chơi xấu cắn hắn một cái, cảm giác được thân thể nam nhân khẽ run, Giang Diệu đắc ý cười, ai dè lại bị nam nhân đột ngột ôm từ trong lòng lên, một lần nữa đè xuống.
Thấy hắn muốn cởi vạt áo, đầu Giang Diệu hơi rụt lại, yếu ớt nói: “Lục Lưu…”
Lục Lưu cắn một cái ở trên mặt nàng, “không có tác dụng.”
Được rồi, Giang Diệu đành phải tuân mệnh, hiểu được vào lúc này nếu không để cho vị chủ nhà này ăn no, vậy thì sau nửa đêm, nàng cũng sẽ bị đánh lén. Có điều... Giang Diệu nói: “không được trói tay ta.”
không ngờ Lục Lưu rất dễ nói chuyện, lúc này nghe vậy liền gật đầu, sau đó cầm vạt áo, nhấc hai cái chân nhỏ của nàng lên, hai bên trái phải.
•
Ngày hôm sau Lục Lưu nói chuyện ra ở riêng với Lục Thầm Lục Dịch. Tuy Lục Thầm rất kinh ngạc, nhưng y vẫn gật đầu.
Mạnh thị nghe được chuyện này từ trong miệng nha hoàn, hiểu được là ngày hôm qua chọc giận Lục Lưu, trước mắt Lục Lưu thành thân, tất nhiên không tha cho bọn họ. Bởi vậy, Mạnh thị tự nhiên đem oán khí tính ở trên người Giang Diệu, chỉ cảm thấy ŧıểυ Vương phi cũng thật có thủ đoạn, chỉ vào cửa mới có nửa tháng, lại có thể làm cho Lục Lưu trở nên ngoan ngoãn. Nhưng nhiều năm như vậy, Tuyên Vương phủ này đã không còn như trước nữa, cả nhà bọn họ ở đây ăn không ngồi rồi, rõ ràng rất nhàn hạ thoải mái, bây giờ hắn muốn đuổi bọn họ đi, ngược lại cảm thấy Lục Lưu quá mức vô tình, mà khôngnghĩ tới nửa năm nay Lục Lưu vẫn chu cấp ăn mặc cho bọn họ.
Hôm qua đã thấy vẻ mặt dọa người kia của Lục Lưu, làm sao Mạnh thị còn dám đi trêu chọc vị Diêm Vương sống này, chỉ thừa dịp lúc Lục Lưu đang nói chuyện với hai thứ huynh, lặng lẽ đi tới Ngọc Bàn Viện tìm Giang Diệu. Dù sao ŧıểυ cô nương sẽ dễ lừa hơn.
Lúc này Giang Diệu đang nằm nhoài trên giường nhỏ, tùy ý Mặc Họa xoa bóp thân thể cho nàng. Mặc Họa là nha hoàn nhỏ tuổi nhất bên trong bốn nha hoàn ở Ngọc Bàn viện, có khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, tuy không có bản lĩnh giống ba người Cầm Kỳ Thư còn lại, nhưng lại có cách xoa bóp rất tuyệt vời. Giang Diệu được hầu hạ rất thỏa mãn, hôm qua Lục Lưu có một ngày nghỉ thoải mái ở nhà, tinh lực dồi dào, dồn sức làm cái kia, làm nàng chịu không nổi. Cũng may có Mặc Họa xoa bóp thay cho nàng.
Ngay lúc này Bảo Cân đi vào, nói: “Vương phi, Đại phu nhân tới đây.”
Tất nhiên Giang Diệu biết rõ Mạnh thị tìm nàng có chuyện gì, sáng nay lúc nàng cùng dùng đồ ăn sáng với Lục Lưu, Lục Lưu đã nói ra quyết định của hắn cho nàng nghe.
Có điều nàng vào cửa chỉ mới nửa tháng, Tuyên Vương phủ liền chia nhau ở riêng, nếu ai không biết sẽcảm thấy nàng thổi gió ở bên tai Lục Lưu, nếu khi cha mẹ còn sống khỏe mạnh, tất nhiên chuyện này không hợp lý cho lắm, nhưng Tuyên Vương phủ không còn trưởng bối nữa, việc ở riêng cũng chỉ là sớm hay muộn thôi. Nếu đây là chuyện hợp lẽ thường, vậy nàng cũng không cần thiết phải phản đối. Dù sao mấy ngày nay Giang Diệu nhìn phần lớn sổ sách của vương phủ vào mấy năm gần đây, thấy cả nhà Mạnh thị ăn chùa ở chùa không nói, trang sức xiêm y cũng nhiều đến không ngờ. Nhưng nàng khônghào phóng như vậy, phân bọn họ ra, ngày sau cũng nhắm mắt làm ngơ, dù sao còn hơn ăn ở Tuyên Vương phủ, còn thỉnh thoảng tìm cách nàng khi dễ nàng.
Mạnh thị được Bảo Lục dẫn đến phòng khách, nhìn bố trí ở Ngọc Bàn Viện, nghiễm nhiên là theo ý thích của nữ tử.
Theo lý thuyết, Giang Diệu nên ở nơi dành riêng cho Vương phi mới đúng, chứ không phải cùng với Lục Lưu ở chung một chỗ, cái này không hợp với quy củ. Có khả năng là Lục Lưu muốn sống một cuộc sống phu thê với ŧıểυ thê tử như dân chúng bình thường, còn giao cả nơi này cho nàng trang hoàng, tùy ý nàng bố trí thành kiểu mình thích. Lục Lưu lại yêu nàng như vậy!
Mạnh thị cảm khái một phen, lại nghĩ đến, nếu như mình thuyết phục được Giang Diệu, mà cái tên Lục Lưu kia tất nhiên sẽ nghe lời Giang Diệu. Bởi vậy, Mạnh thị liền sửa sang lại vật trang sức trên tóc, nghe tiếng bước chân Giang Diệu đi vào, liền đứng dậy nở nụ cười tươi rói đón lấy, nói: “Vương phi.”
Giang Diệu cũng nở nụ cười với Mạnh thị, nói: “Đại tẩu vẫn nên ngồi xuống đi.” Nàng dặn dò Bảo Lục, “Mang chút quả vải đến cho đại tẩu.”
Mạnh thị nhìn Giang Diệu khách khí như vậy, nói: “Vương phi không cần rườm rà như vậy đâu, thiếp thân chỉ muốn nói vài câu với Vương phi, sẽ không ngồi lâu…” Biết Lục Lưu sủng ŧıểυ Vương phi, vật gì tốt đều vơ vét đến cho nàng, ŧıểυ Vương phi thích ăn quả vải, liền cố ý sai người ngàn dặm xa xôi mang về, vì muốn nàng ăn được quả tươi mà không biết trên đường vận chuyển đã làm chết bao nhiêu thớt ngựa. Quả vải trông rất ngon, nhưng bà không phải người ham ăn, mà việc cấp bách bây giờ là đến để nói Lục Lưu bỏ đi ý nghĩ ở riêng.
Giang Diệu vẫn sai Bảo Lục mang hai dĩa quả vải lên, nàng rất thích việc mình tự lột vỏ vải, nàng vừa lột, vừa nghe Mạnh thị nói chuyện.
Mạnh thị tới để nói những câu này, đơn giản là chủ động chịu thua, tiếp theo sau đó ở tại Tuyên Vương phủ.
Mạnh thị nói: “Vương phi, ngài cũng biết đó, gia nhà ta cùng Vương gia huynh đệ tình thâm, hiện nay Vương phi vừa vào cửa không lâu, nếu cứ ra ở riêng như thế, vậy người bên ngoài sẽ đem Vương phi ra đàm tiếu mất. Nếu Vương phi cảm thấy chúng ta chướng mắt, vậy cho chúng ta một chút thời gian, có lẽ là đến khi Vương phi sinh được ŧıểυ Thế tử, trong phủ đông vui náo nhiệt hơn một chút, chúng ta rất thức thời dọn ra ngoài. Việc ở riêng này chính là chuyện sớm hay muộn, nhưng theo suy nghĩ của thiếp thân, nên chậm rãi một chút. Hành động của Chu nhi quả thật có chỗ không đúng, thiếp thân là mẫu thân của y, nên thay y bồi tội với Vương phi mới phải, cho đến khi Chu nhi có thể xuống giường đi lại, thiếp thân kêu y tự mình lại đây xin lỗi…” Bà thoáng ngước mắt quan sát, thấy ŧıểυ phụ nhân non nớt trước mặt chỉ lo lột quả vải, quả vài sau khi được lột sạch, lộ ra thịt quả trắng nõn bên trong, nhưng thịt quả trắng nõn lại không sánh bằng đôi bàn tay nàng.
Mạnh thị có chút hoảng thần, loại nữ tử nhu nhược này, ngay cả phụ nhân như mình cũng dời mắt không nổi, huống chi là nam nhân. Ôm nữ nhân nhu nhược trắng trẻo mềm mại vào lòng, tự nhiên không nhịn được đau lòng mà càng muốn sủng nàng nhiều hơn.
Có điều lấy sắc hầu hạ người đều là tục vật mà thôi. Mạnh thị thấy nàng ngơ ngơ ngác ngác, cũng không biết nàng có nghe vào tai hay không, liền nhắc nhở: “Vương phi?”
Giang Diệu giả vờ bừng tỉnh, hai mắt long lanh mở to, nói: “Ta nghe đây.”
Mạnh thị nói: “Vương phi, dù sao phu quân nhà ta cũng đã từng đã cứu Vương gia một mạng…”
Tay Giang Diệu đang lột quả vải hơi dừng một chút, cũng không biết có chuyện như thế không, nàng đang muốn nghe Mạnh thị nói tiếp, lại thấy Lục Lưu đi vào. Giang Diệu cười khanh khách đứng dậy, đitới trước mặt Lục Lưu, giơ tay cầm quả vải đã được lột sạch vỏ đưa tới miệng hắn.
Mạnh thị cũng giật mình, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Giang Diệu hướng về phía Lục Lưu nở nụ cười, nói: “Đại tẩu tìm thiếp thân nói chuyện, nhờ thiếp thân khuyên Vương gia đừng nghĩ tới việc kêu đại bá bọn họ ở riêng. Chuyện này do Vương gia làm chủ, thiếp thân vốn không nên dính líu, nhưng đại tẩu nói là vì muốn tốt cho thiếp thân, bằng không sau này người bên ngoài sẽ đem chuyện ở riêng trách cứ lên người thiếp thân…”
Lục Lưu nghe xong, đôi mắt đen kịt thâm thúy nhìn về phía Mạnh thị đang cúi đầu, nói: “Đại tẩu thực sựdụng tâm lương khổ rồi, chỉ là bản vương đã thương lượng việc này với Đại ca, hôm nay có thể chuyển đi tới tòa nhà ở ngõ Thái An, nếu nói Hành Chu di chuyển không được, bản vương sẽ tự mình phái thị vệ mang y qua đó…”
Nghe đến đó, sắc mặt Mạnh thị cực kỳ khó coi, lúc này đã hành lễ xong, dự định đi mắng vị phu quân không biết tranh đấu của bà.
Bà vội vã đi ra ngoài, lại nghe được giọng nói của vị Diêm Vương sống kia vang lên ở phía sau, làm trong lòng bà ngơ ngác, không rét mà run.
“... Tuổi Vương phi còn nhỏ, có một số việc không làm chủ được. Nếu sau này có những chuyện như vậy, thì cứ trực tiếp đến tìm đến bản vương.”
không ngờ lại bênh vực nhau như vậy! Mạnh thị cắn răng, bước nhanh ra khỏi Ngọc Bàn Viện.