Lục Hành Chu có khuôn mặt tuấn lãng, thái độ ôn hòa, nhưng Giang Diệu vẫn xuất phát từ bản năng luôn chán ghét y. Nàng thoáng ngước mắt lên, thấy Lục Lưu đứng ở đằng kia, lúc này mới thoải mái hơn một chút, chậm rãi đi tới. Kỳ thực nàng cũng hiểu rõ, nếu sau này nàng đã gả cho Lục Lưu, không thể không xuất hiện chung với Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu rõ ràng cảm giác được Giang Diệu coi thường mình. Nhưng trước giờ tính tình y rất tốt, tất nhiên không hề tức giận, nhưng trong đầu vẫn tồn tại nghi ngờ, không biết mình đã đắc tội nàng lúc nào.
Lại nghe Lục Linh Lung ở bên cạnh bất mãn liếc mắt nhìn bóng lưng Giang Diệu đang đi qua, quay về Mạnh thị nói: “Mẫu thân, người nhìn kìa. Còn chưa vào cửa mà đã bày ra sắc mặt như vậy, nếu sau này đã thành thân rồi, chúng ta còn không bị nàng ta bắt nạt đến chết.”
Hiển nhiên Lục Linh Lung không đem lời nói lúc trước của Mạnh thị để ở trong lòng. Mỗi lần nàng ta nhìn thấy Giang Diệu, là cứ như bị một ngàn một vạn con kiến bò khắp người nên nhìn nàng luôn khôngthuận mắt. Chỉ vì khi còn bé nàng ta từng có quan hệ không tốt với Giang Diệu. Lục Linh Lung bĩu môi, hướng về phía ca ca mình nãy giờ đang trầm mặc nói: “Nếu như khi còn bé ca ca và Giang Diệu khôngxa lánh nhau, có lẽ người định thân với Giang Diệu lúc này, có lẽ chính là ca ca rồi.”
Câu nói như thế này sao có thể nói lung tung được?
Lục Hành Chu đã mười tám, Mạnh thị đã sớm an bài việc thành thân cho y. Chỉ là Mạnh thị mắt cao hơn đầu, thứ nữ người ta dù có ưu tú giàu có thế nào đi nữa, cũng không lọt nổi mắt xanh của bà, bởi vì chọn tới chọn lui, thế nên chậm chạp không có kết quả. Lục Hành Chu đối với việc thành thân của mình cũng không sốt ruột lắm, nhưng bây giờ lại nghe muội muội nhắc tới y và Giang Diệu, liền không nhịn được nói: “Linh Lung, câu nói như thế này không được nói lung tung.”
Tuy rằng Giang Diệu tuổi còn nhỏ, nhưng sau này sẽ gả cho tam thúc của y. Dù gì đi nữa, y cũng phải gọi nàng một tiếng trưởng bối. Chỉ là mới vừa rồi nhìn ŧıểυ cô nương xinh đẹp như đoá hoa đào, xem nàng trở thành trưởng bối, đúng là có chút kỳ quái không nói được thành lời.
Lục Linh Lung bất mãn lầm bầm thêm mấy câu.
Lục Hành Chu đi tới trước mặt Mạnh thị, nói rõ hôm nay mình có hẹn, liền leo lên một chiếc thuyền nhỏđi tới hướng bên bờ đối diện.
Mạnh thị nhìn bóng lưng nhi tử mình đi xa, hỏi lục Linh Lung: “Linh Lung, ca ca con còn hay lui tới với nha đầu họ Tạ kia nữa không?”
Nha đầu họ Tạ này, tất nhiên còn ai khác ngoài Tạ Nhân. Lúc trước Mạnh thị đã từng nhìn thấy nhi tử mình ở chung một chỗ với Tạ Nhân, hỏi thăm một phen mới biết nàng ta chính là muội muội di nương của Giang tam gia ở Trấn Quốc Công phủ, khi còn bé đã từng lui tới với khuê nữ của bà, lúc trước đã đikhỏi Vọng thành, không ngờ sau hai năm lại trở về. Lớn lên có được dáng ngọc yêu kiều, nàng ta quay lại Vọng thành làm cái gì, rõ rành rành chỉ có duy nhất một việc. Nhưng ở trong mắt Mạnh thị, cô nương tên Tạ Nhân này giống như loại người sa cơ thất thế, tỷ tỷ nàng lại là di nương, ngay cả làm thiếp thất cho nhi tử của bà, cũng không đủ tư cách.
Lục Linh Lung bĩu môi, lúc sau mới xoay chuyển tròng mắt, nói: “không phải chứ, con thấy mỗi lần ca ca đi ra ngoài, đều tới thư viện cùng trường, chứ chưa từng thấy huynh ấy qua lại với Tạ Nhân.” Nàng ta tỉ mỉ đánh giá vẻ mặt mẫu thân của mình, thấy bà tin, mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thực ca ca của nàng ta cùng Tạ Nhân xác thực có qua lại. Nàng ta cũng không thích Tạ Nhân. Nhưng son và hương phấn lần trước Tạ Nhân đưa nàng ta vô cùng tốt, những nhóm quý nữ thường hay ở trước mặt nàng ta khoe khoang, cũng hoàn toàn tán thưởng. Đáng tiếc nàng ta không biết phương pháp chế biến, gọi người chuyên phối mấy thứ này, cũng không phân biệt ra được một số thành phần, sợ là chỉ có một mình Tạ Nhân mới biết được. Lục Linh Lung thích chưng diện, tất nhiên muốn biết phương pháp phối chế loại hương phấn này, nhưng nɠɵạı trừ Tạ Nhân sở hữu hai thứ này ra, còn có những khác, làm mỗi lần Lục Linh Lung nhìn thấy đều yêu thích, nên mới giúp đỡ Tạ Nhân và ca ca của nàng ta lui tới.
Ngược lại, ca ca hắn không được cưới Tạ Nhân vào cửa.
•
Giang Diệu theo Lục Lưu đi vào khoang thuyền, thấy bên trong trang hoàng hết sức xa hoa, bày trí vô cùng dễ chịu, đúng là người thích hưởng thụ mà. Nàng không để hai nha hoàn đi theo vào, chỉ cầm lấy khế nhà khế đất trong tay Bảo Cân. Ngẩng đầu lên thấy mặt hắn, lại bắt đầu nghĩ tới chuyện hoang đường đêm giao thừa hôm đó, lập tức mở miệng nói: “Cái này ta không thể nhận...”
Vẻ mặt Lục Lưu như vậy hoàn toàn không có nét ôn hòa lúc trước, đúng là có chút lạnh nhạt. hắn nhìn nàng, ánh mắt rơi vào bàn tay nhỏ thoáng giơ lên của nàng, nói: “Cầm đi.”
Giang Diệu cố chấp nói: “không được. Cái này phải trả lại cho chàng.” Nàng thấy hắn không cầm, liền giơ tay nhét vào trong ngực của hắn. Nhưng tay nàng miễn cưỡng đụng tới cánh tay của hắn, đã bị nam nhân trở tay nắm chặt, lập tức nàng bị ôm vào trong ngực. Giang Diệu muốn hét lên, nhưng vừa chu cái miệng nhỏ ra, đã bị môi nam nhân mạnh mẽ hôn xuống.
không báo trước mà lại hung hăng hôn môi nàng như vậy, làm Giang Diệu có chút không thoải mái, càng không thoải mái chính là thái độ hôm nay của Lục Lưu đối với nàng. Nàng giãy giụa đẩy hắn ra, nhưng hắn không có dấu hiệu muốn nhượng bộ, mà càng hôn mạnh hơn nữa, hai tay cũng bắt đầu có hành vi xấu.
“Xoạc” một tiếng, chiếc áo choàng màu đỏ thêu gấm lót lông trên người Giang Diệu rơi thật mạnh xuống đất. Lúc này mới làm cho Lục Lưu hồi phục tinh thần.
hắn buông người ra, thấy viền mắt ŧıểυ cô nương đỏ ửng, vội trấn an nói: “Xin lỗi.”
Giang Diệu tức giận đến không kiềm chế được, chỉ cần một câu xin lỗi hời hợt của hắn thì vấn đề có thể giải quyết sao? Nàng khịt khịt mũi, nhìn về phía nam nhân trước mặt, nói thẳng: “Lục Lưu, chàng có chuyện gì tại sao không thể nói thẳng với ta? Lại hầm hầm với ta, đừng nói là bởi vì vừa rồi ta nhìn Lục Hành Chu lâu thêm một chút? Ta không làm sai cái gì, chàng có cần thiết phải làm như vậy không?”
Nàng không ngốc, vừa nãy lúc Lục Lưu đi ra, vẻ mặt rõ ràng rất bình thường không khác mọi khi, cho đến khi nhìn thấy nàng đứng nhìn Lục Hành Chu trước mặt, mới có hơi khác thường.
Lục Lưu tiến lên một bước, đưa tay muốn chạm vào nàng, “Diệu Diệu.”
Nhưng Giang Diệu lại lui về phía sau một bước, hung hãn nói: “Đừng có đụng vào ta.”
Lục Lưu thở dài. Có điều hắn cũng sẽ không ngốc đến nỗi thật sự ngoan ngoãn nghe lời nàng, hắn vươn cánh tay dài ra ôm người vào trong lồng ngực, thấy nàng dùng sức giãy dụa, nhưng hắn vẫn không chịu buông tay, ôn nhu nói: “Nàng là vị hôn thê của bản vương, nhưng lại nhìn nam nhân khác, bản vương tức giận, đây không phải là một chuyện rất bình thường sao?”
Giang Diệu nói lầm bầm: “Vậy chàng cứ nói thẳng không phải là được sao?”
Kiếp trước nàng từng thấy hai người là nhị ca nàng và Kim Nguyệt phát triển. Mà tính khí Lục Lưu có phần hơi giống nhị ca nàng, mọi việc đều không thích nói ra, cứ trưng ra gương mặt như thế, ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì? May mà nàng thông minh hơn Kim Nguyệt một chút, nếu không tính khí hắn như vậy, làm sao hắn có thể thuận lợi hợp mắt nàng đến thế?
Nam nhân cao to tuấn mỹ, phối hợp với vẻ mặt dịu ngoan biết nghe lời, làm tâm tình Giang Diệu thoáng vui vẻ hơn chút.
Nàng tiếp tục giáo huấn: “... không cần biết có chuyện gì, trong lòng chàng tức giận cũng được, bất mãn cũng được, nhưng cái gì cũng phải nói với ta. Khi chàng nói ra, nếu như ta không đúng, ta sẽ sửa.” Nàng duỗi tay ôm lấy hắn. Bởi vì có Lục Hành Chu để so sánh, mới có thể làm nổi bật lên hắn đáng quý đến cỡ nào. “... Lục Lưu, ta không cố tình gây sự, chàng cũng không được ngang ngược không biết lý lẽ, như vậy chúng ta mới có thể ở bên nhau được lâu dài, chàng đã hiểu chưa?”