Có Lục Lưu động viên, tâm trạng Giang Diệu đương nhiên sẽ thoải mái hơn. Nhưng Kiều Thị bên này, càng nghĩ càng giận.
Giang Chính Mậu vừa nghe thê tử rời chỗ, liền vào nhà nhìn xem. Mới vừa vào cửa, liền nghe âm thanh buồn lòng của thê tử ở bên trong. Hôm nay là ngày vui, mấy ngày trước đây thê tử đã bắt đầu vui mừng , làm sao lại tức giận như vậy. Ông vội vàng đi vào, thấy hai nha hoàn bên cạnh thê tử đối mặt nhìn nhau, đều là thần sắc luống cuống.
Ông phất tay một cái, ra hiệu các nàng lui ra, lúc này mới đi tới bên cạnh thê tử, ôn nhu hỏi: Đang yên đang lành, là ai chọc giận nàng ?
Nói xong, tay Giang Chính Mậu nâng cằm thê tử lên nhìn, thấy viền mắt thê tử đều hồng, trong lòng hồi hộp, thầm nghĩ: Sao lại tức thành dáng vẻ này. Giang Chính Mậu là một người sủng thê, sao chịu được thê tử bị ấm ức, vội hỏi: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?'
Việc liên quan đến chuyện đại sự cả đời của khuê nữ, Kiều Thị sao có thể không nói lý lẽ? Bà nói đầu đuôi sự tình với Giang Chính Mậu, cuối cùng mới buồn phiền nói: ... Lúc trước thiếp thân còn cảm thấy, nếu Diệu Diệu của chúng ta gả qua đó, người mẹ chồng này cũng là người biết lí lẽ, ở nhà chồng sẽ không chịu ấm ức. Nhưng hôm nay, Quốc công gia nghe thử xem, ngài nói như thế này nói lên điều gì chứ. Có bà thông gia khó dây vào như Lan Nhu Huệ , chúng ta đã nhức đầu lắm rồi, Chu thị là cái thá gì! Kiều Thị càng nói càng tức, âm thanh mang theo vài phần khẩn thiết cùng khóc nức nở.
Lan Nhu Huệ chính là Khánh Quốc công phu nhân Lan thị, cũng là mẫu thân Lương Thanh Huyên, tương lai là nhạc mẫu của Giang Thừa Ngạn.
Hôm nay là ngày trưởng tử đích tôn kết hôn, Lan thị không hề tới, đã cực không nể mặt, nhưng Kiều Thị thấy Khánh Quốc công rất nể tình, Lương Lượng cùng Lương Thanh Huyên cũng là vãn bối cực hiểu chuyện, mới khiến trong lòng Kiều Thị dễ chịu một chút. Dù sau cũng là nhi tử bọn họ muốn cưới con gái nhà người ta, nhà gái làm cao một chút, cũng không đáng trách. Hành động hôm nay của Chu thị, quả thực là quá đáng đến cực điểm!
Giang Chính Mậu cũng ngoài ý muốn, nhất thời không biết nên nói gì. Vốn tưởng rằng Chu thị là người dễ dàng hòa hợp, không ngờ hôm nay lại quá đáng như vậy.
Tuy rằng Giang Chính Mậu vừa ý Hoắc Nghiễn, bây giờ cũng cảm thấy việc hôn nhân này của khuê nữ, cũng phải suy tính lại thật kĩ càng.
Ông ôm thê tử vào lòng, nhẹ nhàng vỗ sống lưng của bà, động viên một phen, nói: Được rồi, đừng nóng giận , nếu để cho nhi tử nhìn thấy , lại suy nghĩ lung tung . Nếu Bình Tân Hầu phủ không khoan dung như vậy, chúng ta hà tất miễn cưỡng mối kết thân này. Diệu Diệu tốt như vậy, nàng còn lo con bé không tìm được nhà chồng tốt hơn sao?
Nhưng——
Kiều Thị là người từng trải, hiểu được một khi cô nương gia đã động tâm thì rất khó kìm lòng, nếu lúc này nói với nữ nhi, không hứa gả nàng cho Hoắc Nghiễn, trong lòng khuê nữ sẽ có khó chịu biết bao nhiêu. Nghĩ như vậy, Kiều Thị càng cảm thấy mình quá mức may mắn, mẹ chồng của bà, cũng là biểu di đã nhìn bà lớn lên, nɠɵạı trừ lúc đầu có chút bất mãn, sau đó khi bà sinh ba nhi tử, cũng chưa chịu chút ấm ức nào.
Kiều Thị ngẩng đầu lên nói, ...Để thiếp thân suy nghĩ thêm, tóm lại chuyện đại sự cả đời của Diệu Diệu là quan trọng nhất. Nhưng thiếp thân lại lo lắng, tính tình của Chu thị như vậy, nếu ngày sau cho dù Diệu Diệu thuận lợi gả qua đó, sợ cũng phải nếm chút khổ sở.
Giang Chính Mậu nói: Diệu Diệu là đứa bé hiểu chuyện, hôm nay con cũng chịu ấm ức , buổi tối nàng qua động viên con, cũng hỏi ý của con xem như thế nào.
Kiều Thị gật đầu, gọi nha hoàn lại đây, một lần nữa trang điểm, lại trở về chỗ ngồi.
Sắc trời đã tối, nhưng Trấn Quốc Công phủ vẫn phi thường náo nhiệt.
Giang Thừa Nhượng mặc hỉ bào màu đỏ liên tục bị mời rượu, uống đến gương mặt tuấn tú đỏ bừng, dáng vẻ say khướt, vội vẫy tay nói: Không được , tha ta thôi.
Ngày vui như hôm nay, sao có thể dễ dàng thả tân lang đi vào động phòng chứ? Đương nhiên phải cố gắng giữ lại một phen. Có điều Giang Thừa Ngạn nghĩ đến ngày đại hôn của mình, chắc chắn cũng sẽ bị giữ lại tra tấn trút rượu như thế này, nên tranh thủ thời gian còn sớm tập luyện trước, tràn đầy nghĩa khí cản rượu giúp đại ca nhà mình.
Giang Chính Mậu trở lại bàn tiệc,nhìn Tuyên Vương vẫn luôn uống rượu, nhất thời lông mày càng cau thêm mấy phần. Ông còn tưởng Tuyên Vương chỉ rảnh rỗi lại đây, nhưng hôm nay lạingồi lâu như vậy... Giang Chính Mậu cũng biết, dạo gần đây Tuyên Vương thật sự bận rộn, với Tuyên Vương mà nói, trưởng tử của ông kết hôn, có thể dự tiệc đã là nể tình lắm rồi, bây giờ...
Nể tình này hình như hơi quá thì phải!
Giang Chính Mậu thở dài, nâng chén uống một hơi, cũng bởi vì trong lòng nghĩ mãi vẫn không ra vì sao, mới hơi thất thần một chút đã sặc.
Lục Lưu vội đưa mắt nhìn sang.
Giang Chính Mậu khẽ gật đầu nói, nói: Hôm nay Vương gia có thể tới dự tiệc mừng của khuyển tử, đối với Trấn Quốc Công phủ mà mó đúng là rồng đến nhà tôm.
Lục Lưu thái độ ôn hòa nói: Quốc công gia khách khí .
Rốt cuộc là ai khách khí, hình như chính ông cũng không phân biệt nổi nữa rồi? Giang Chính Mậu đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, nhìn cách đó không xa có đồng liêu ăn cưới sắp về, liền rời chỗ ngồi nói: Vương gia, thất lễ. Nói xong liền đi qua tiễn khách.
Khách nhân rời đi chính là Đường phủ Đường Tiếu Hồng Hồng cùng thê tử Tôn thị, còn có nữ nhi Đường Anh. Đường Tiếu Hồng chắp tay, nói mấy lời khách sáo. Giang Chính Mậu tự mình đưa cả nhà bọn họ xuất môn.
Lên xe ngựa, Đường Anh nói với Tôn thị : Mẫu thân, Giang bá bá này thật là khách khí. Mới tới Vọng Thành, Tôn thị cũng dẫn Đường Anh đi qua mấy hộ gia đình gần đó chào hỏi, dù có quan hệ họ hàng hay không, nhưng ai nấy đều mắt cao hơn đầu, Trấn Quốc Công phủ này đúng là gia đình giàu có chân chính, giáo dưỡng của người nào cũng đều rất tốt, khách khí. Ngay cả chủ nhân gia đình Trấn Quốc công này, đối đãi bọn họ cũng lễ độ có thừa.
Tôn thị cũng gật gù, Trấn Quốc Công phủ cùng Đường gia bọn họ không có quan hệ thân thích, đều là đời trước lão thái gia đối với lão quốc công gia từng có chút ân tình, đến bây giờ bọn họ còn có thể ghi nhớ, thật là không thích hợp. Tôn thị nhìn một chút bộ đồ mới đẹp đẽ của khuê nữ, sờ soạng một cái, nói: Vật liệu quần áo này thật là tốt, ngày mai mẫu thân sẽ đi hỏi thử xem quần áo này được làm ở đâu, đến mua quần áo mới trả lại cho người ta.
Đôi mắt to của Đường Anh sáng ngời như sao, nói: Lúc đầu nữ nhi cũng nghĩ vậy. Nhưng Giang muội muội đối xử với con rất thân thiết, nói tặng bộ xiêm y này cho con. Nếu con mua một bộ khác trả lại nàng, sợ là có vẻ hơi xa cách . Sinh thần của Giang muội muội sinh nhật vào tám tháng, tới sinh thần của muội ấy, chúng ta chọn lễ vật quý trọng hơn một chút, mang đến tặng. Mẫu thân cảm thấy thế nào?
Không ngờ khuê nữ suy nghĩ chu đáo như vậy, Tôn thị nói: Được, vậy cứ theo ý con.
Đường Anh cười cười, nhoài người ra phía cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm phồn hoa nơi này. Hôm nay kết giao bằng hữu, lần đầu tiên nàng cảm thấy, thật ra ở dưới chân thiên tử cũng không tệ lắm
•
Tiệc mừng dần tan , Giang Diệu không thể cùng Lục Lưu nói nhiều mấy câu, chỉ nhìn theo hắn rời đi. Nàng thấy thái độ của Lục Lưu đối với cha, thật có mấy phần tư thái cuta con rể kính trọng nhạc phụ đại nhân. Có lẽ bị việc vui hôm nay của đại ca lây nhiễm, ŧıểυ cô nương chưa cập kê Giang Diệu, cũng có chút mong đợi cảnh tượng lập gia đình.
Bên Giang Thừa Nhượng, tất nhiên là một khắc đáng giá nghìn vàng.
Mà Cẩm Tú Viên bên này, Giang Diệu đút nai con Trường Phúc ăn khuya, liền vào nhà rửa mặt ngủ. Hôm nay Giang Diệu thức dậy sớm, lại hài lòng cả một ngày, vừa nằm xuống liền ngủ. Lúc Kiều Thị tới để động viên khuê nữ, thấy khuê nữ đã ngủ , liền rón rén vòng qua bình phong bốn mùa như ý làm bằng gỗ trầm hương, nhìn về phía khuê nữ ngủ say sưa trên giường nhỏ ——
Kiều Thị ngồi trên tú đôn, giơ tay chèn lại chiếc chăn mỏng gấm màu đó có thêu những chú chim ngậm nhành hoa, lại thấy khóe miệng khuê nữ mỉm cười, thấy ngay cả trong giấc mộng con bà cũng đang rất vui vẻ, liền yên tâm .
Bình minh ngày kế, Giang Diệu rửa mặt một phen, liền tới Thiên Ân đường của lão thái thái.
Giang Diệu hầu lão thái thái nói chuyện một lúc, liền nghe đại nha hoàn Đàn Vân bên người lão thái thái nói: Lão tổ mẫu, đại công tử cùng đại thiếu phu nhân đến đây kính trà .
Nói xong, liền thấy Giang Thừa Nhượng mặc một bộ cẩm bào màu xanh ngọc, tinh thần hưng phấn cùng thê tử mới cưới Tống Loan cùng nhau đi tới.
Tống Loan có mỹ mạo đoan trang, lại là tân hôn, hôm nay mặc một bộ quần áo màu đỏ thêu hoa văn như ý, trên búi tóc mang bộ trâm cài bằng vàng ròng điểm ngọc quý, vành tai đeo một đôi khuyên tai phỉ thuý, trước đó vài ngày vẫn là ŧıểυ cô nương được nuôi dưỡng ở khuê phòng, bây giờ gò má xinh đẹp, giữa hai lông mày có thêm chút phong vận của thiếu phụ.
Ngay cả Giang Diệu cũng không nhịn được than thở: Thành thân, đúng là khác hẳn đi!
Đối với đôi bích nhân này, nhìn ra lão thái thái mừng rỡ không khép miệng lại được. Hai vợ chồng trẻ quỳ xuống kính trà, Tống Loan theo Giang Thừa Nhượng hướng về Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị hô một tiếng: Cha, mẹ. Khiến Kiều Thị cảm thấy rất hài lòng. Cuối cùng cũng lên làm mẹ chồng .
Lúc đứng lên, Giang Thừa Nhượng săn sóc đưa tay ra đỡ thê tử. Trước mặt nhiều người như vậy, Tống Loan xấu hổ không thôi, nhớ đến tối hôm qua bộ dạng nôn nóng như lang như hổ của phu quân, nhất thời gò má lại nóng mấy phần,
cảm thấy hiện nay hai chân có chút như nhũn ra. Thầm nghĩ: Bây giờ mới chịu săn sóc sao?
Tống Loan lần lượt chào từng người, đến phiên cô em chồng ,nụ cười trên mặt càng sâu, đem bộ trang sức mẫu đơn bằng hồng ngọc đỏ đã sớm chuẩn bị kỹ càng đưa cho cô em chồng.
Giang Diệu tiếp nhận, cất giọng ngọt nào nói: Cảm ơn đại tẩu.
Tiếng đại tẩu đó, Làm Tống Loan nghe xong thấy trong lòng ngọt như uống mật. Bất kì cô nương nào trước khi xuất giá, cũng đều sẽ lo lắng khi về bên nhà chồng. Lo lắng nhất chính là mẹ chồng cùng cô em chồng, hiện nay mẹ chồng nàng là một người rộng rãi, cô em chồng lại hoạt bát đáng yêu như vậy, Tống Loan cảm thấy mình quá mức may mắn.
Kiều Thị nhìn con dâu đưa lễ ra mắt cho khuê nữ, đối với con dâu này cũng hài lòng thêm mấy phần.
Hai vợ chồng thỉnh an xong liền cùng nhau nắm tay rời đi, Kiều Thị nhìn, bất chợt lại nhớ tới cảnh tượng lúc mình cùng phu quân vừa thành thân. Bà liếc mắt nhìn, thấy phu quân cũng đang nhìn mình, thầm nghĩ: Mới đây mà đã nhiều năm như thế rồi.
Lão thái thái đối với cháu dâu xuất thân danh môn đoan trang hiền thục này, cũng không hề cảm thấy có chỗ nào không tốt, cực kì hài lòng, bèn nhớ tới sự việc hôm qua, hỏi Kiều Thị: Hôm qua Bình Tân Hầu phu nhân làm sao thế?
Kiều Thị ngẩn ra, cũng biết việc này nhất định sẽ truyền tới tai lão thái thái. Bà suy nghĩ một chút, liền nói với khuê nữ bên cạnh: Diệu Diệu, mau tới chỗ Tạ tiên sinh chuẩn bị đi học .
Giang Diệu nhỏ giọng nhắc nhở: Mẫu thân, hôm nay ngày nữ nhi được nghỉ. Cho nên nàng không cần đi học nha.
Kiều Thị lại nói: Vậy thì đi thêu thùa.
Giang Diệu biết mẫu thân nàng có ý định đẩy nàng ra, cũng không nói thêm gì nữa, sau khi hành lễ với lão thái thái, liền ra khỏi sảnh đường.
Đợi nữ nhi rời đi , Kiều Thị mới nói hết ý tứ hôm qua của Chu thị. Bà thấy vẻ mặt lão thái thái nghiêm túc, nói tiếp: Có lẽ Bình Tân Hầu phu nhân cho rằng Diệu Diệu nhà chúng ta không xứng trèo cao với nhà bọn họ.
Lời này lão thái thái không thích nghe , lạnh lùng nói: Chẳng lẽ có con rể là hoàng đế, thì có thể lật trời được sao? Thực sự tưởng rằng con trai nhà họ là bảo bối thật sao? Nếu như Diệu Diệu chúng ta gả tới nhà họ, đấy mới chính là thiệt thòi. Lão thái thái cảm thấy thật may mắn, may mà bà không sớm ấn định việc hôn nhân này, nếu không chính là hại cả đời cháu gái. Ở trong mắt lão thái thái, cháu gái bà chỗ nào cũng tốt, lấy nam tử nào, cũng là chịu thiệt.
Kiều Thị nói: Lão tổ mẫu nói rất đúng, chỉ là —— nghĩ đến khuê nữ yêu mến Hoắc Nghiễn ,Kiều Thị có chút không đành lòng .
Lúc này nhị phu nhân Phùng thị nhìn ra một chút đầu mối, cười cười nói: Lão tổ mẫu không nên tức giận. Bình Tân Hầu phu nhân này mấy năm trước không phải đối xử rất tối với Diệu Diệu nhat chúng ta sao? Hôm qua sợ là tâm tình không tốt, mới nặng lời một chút. Nói thật, Bình Tân Hầu phủ bây giờ đâu còn giống ngày xưa, Hoắc công tử này lão tổ mẫu cũng từng gặp qua vài lần, thân phận dáng dấp đứa nhỏ này nhìn đâu cũng vừa mắt, thanh niên tuấn kiệt ở Vọng Thành này tuy nhiều, nhưng muốn tìm một người xuất chúng về mọi mặt như Hoắc đại công tử xuất chúng, cũng không phải dễ dàng...
Ý chính là —— hôm qua Chu thị xác thực có tư thái khinh người, Trấn Quốc Công phủ nếu nhịn một chút, đem Giang Diệu gả qua đó, cũng coi như chiếm tiện nghi.
Lão thái thái trừng mắt nhìn bà ta, nói: Lời ngươi nói là có ý gì? Nhà người ta có thái độ như vậy, sao chúng ta còn mặt dày đem Diệu Diệu gả qua đó, nếu thật sự như vậy, sau này Diệu Diệu còn không bị người Bình Tân Hầu phủ coi rẻ sao.
Lão thái thái đang giận dữ, Phùng thị không dám xen mồm. Tất nhiên bà ta cũng không hy vọng Giang Diệu gả tới Bình Tân Hầu phủ, dù sao chất nhi của bà ta còn nhớ thương Giang Diệu không quên. Có điều ——với thân phận của Bình Tân Hầu phủ bây giờ, sao có thể đem so với thế gia bình thường khác? Kiều Thị ngày thường kiêu căng tự mãn, hôm qua cũng không dám cùng Chu thị trở mặt. Bà sĩ diện như vậy, bây giờ Bình Tân Hầu phủ lại uy phong, làm sao có khả năng từ bỏ mối hôn sự này?
Đều là tục nhân ham muốn quyền quý thôi.
Nhưng lão thái thái lại không như thế, lão thái Thái tất không để cháu gái bảo bối chịu một chút ấm ức nào. Bà ta làm như vô tình nói ra lợi và hại, khiến lão thái thái nổi giận, chính là không muốn gả cháu gái tới Bình Tân Hầu phủ. Như vậy Kiều Thị tự nhiên cũng mất một con rể tốt tiền đồ vô hạn.
Trong lòng Phùng thị thoải mái. Hôm qua Chu thị dám nói như thế, cũng ỷ vào cho dù phóng tầm mắt toàn bộ Vọng Thành này, cũng không tìm ra được thanh niên trẻ tuổi xuất sắc hơn đại công tử của Bình Tân Hầu phủ. Quả nhiên, Kiều Thị yên tĩnh đến cái rắm cũng không dám thả.
Lão thái thái quở trách một trận, để Phùng thị cùng Thích thị từng người trở về, chỉ để lại Kiều Thị một mình nói chuyện.
Đi tới ngoài sân, Thích thị nhất thời trợn mắt nhìn, nói với Phùng thị: Nhị tẩu vì sao cố ý chọc giận lão tổ mẫu, còn sợ chuyện này huyên náo chưa đủ lớn sao?
Phùng thị cười cười nói: Lời Tam đệ muội có chút quá đáng , chúng ta đều là thẩm thẩm của Diệu Diệu, tất nhiên là muốn tốt cho Diệu Diệu. Hoắc đại công tử kia xác thực ưu tú, điểm này muội và ta đều rõ ràng, hơn nữa ý của đại tẩu, muội cũng nên biết. Nếu đại tẩu cam lòng để Diệu Diệu chịu chút ấm ức, vậy chúng ta cũng không thể nói gì. Người ta hay nói con dâu chịu ấm ức rồi cũng sẽ thành mẹ chồng, con dâu mới nào cũng đều sẽ bị làm khó dễ, chúng ta không phải cũng như thế sao?
Thích thị nói: Ánh mắt của Nhị tẩu đúng là nhìn xa trông rộng, chỉ là.... Ta lại không hề thấy Nhị tẩu hi vọng Diệu Diệu có thể gả tới Bình Tân Hầu phủ. Nà đến gần vài bước, nhìn Phùng thị nói, Đừng tưởng rằng, không ai biết trong lòng ngươi đang có tính toán gì. Cho dù Diệu Diệu không thể thành đôi với Hoắc đại công tử, cũng không tới lượt chất nhi phóng đãng phong lưu của ngươi.
Ngươi —— Phùng thị thấy Thích thị xoay người rời đi, hận đến nghiến răng, thấp giọng nói, Làm ra vẻ chính trực, cho dù có gương mặt đẹp thì cũng có ích lợi gì, không phải là không giữ được nam nhân sao.
Phùng thị mang theo cơn giận quay trở về Ngô Đồng Uyển.
Thiếp thân nha hoàn của Phùng thị là Đào nhi bước lên đón, thấp giọng nói: Nhị phu nhân, Phùng công tử bên kia lại tới thúc dục, ngài xem...
Phùng thị tức giận nói: Cái thứ bị sắc đẹp mê hoặc tâm thần, là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, lại không hề biết kiên nhẫn là gì!
Đào nhi nói: Ý của phu nhân là ——
Phùng thị hít sâu một hơi, nói: Bảo hắn kiên nhẫn đợi, không cho có thêm bất luận động tác gì, nếu lại giống như lần trước không nghe an bài, vậy thì bảo hắn đừng bao giờ đến gặp ta .
Đào nhi vâng dạ: Nô tỳ biết rồi. Liền lui ra, đi ra ngoài đáp lời cho gã sai vặt của Phùng Ngọc Tuyền.
Phùng thị ngồi xuống, nhớ đến phản ứng hôm nay của lão thái thái. Nếu Bình Tân Hầu phủ bên kia, Chu thị cứ kênh kiệu làm cao, hôn sự này, chắc chắn là không được rồi. Nghĩ Kiều Thị sắp mất con rể xuất chúng như vậy, trong lòng Phùng thị có chút đắc ý. Chỉ là ——cháu gái bảo bối của lão thái thái, làm sao có khả năng gả cho chất nhi công tử bột của bà ta chứ?
Nhất thời Phùng thị buồn phiền đến mức đau cả đầu.
Bên này Giang Diệu trở về Cẩm Tú Viên, không có tâm tư thêu thùa , ở trong sân đút Trường Phúc ăn một lúc, lát sau mới vào trong nhà, nằm nhoài trên giường La Hán nghĩ chuyện. Hơn nửa canh giờ sau, Kiều Thị đến thăm nữ nhi.
Giang Diệu thấy Kiều Thị đến, vội vàng đứng dậy gọi: Mẫu thân.
Nhìn khuôn mặt nhỏ mỉm cười xinh đẹp của khuê nữ, lòng Kiều Thị lại buồn mấy phần. Vừa nãy lão thái thái giữ bà lại nói riêng, cho thấy thái độ ——không thể để khuê nữ gả tới Bình Tân Hầu phủ chịu ấm ức.
Vào lúc này bà muốn cùng khuê nữ nói, nhưng thật sự lại không thể nói thành lời.
Giang Diệu cảm thấy mẫu thân mình hôm nay có chút không thích hợp, ngồi gần lại một chút, chớp mắt nói: Mẫu thân sao thế? Có lời gì muốn nói với con sao?
Kiều Thị nghĩ lại bản thân mình lúc còn trẻ, gả cho biểu ca, cũng không được trôi chảy. Nhưng khi đó, trong lòng nhận định một người, sao có thể nói thay đổi liền thay đổi ngay ? Theo ý nghĩ hồi đó của bà, chỉ cần có thể gả cho nam nhân mình thích, nếu mẹ chồng khó hầu hạ, cũng chấp nhận.
Kiều Thị mấp máy môi, một lúc lâu cũng nói không ra lời.
Giang Diệu nhướng mày, nghi ngờ hỏi: Mẫu thân? Rốt cuộc là sao ạ ?
Kiều Thị quyết tâm, đang lúc muốn lên tiếng, liền nghe Hứa ma ma vội vàng đi vào. Kiều Thị trừng bà một chút, ảo não nói: Ồn ào cái gì?
Hứa ma ma sắc mặt lúng túng, hướng về Kiều Thị cùng Giang Diệu hành lễ, nói: Ở phòng khách... Phòng khách ... Tuyên Vương đến rồi.
Tuyên Vương?
Kiều Thị nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, lẩm bẩm nói: Hôm qua không phải vừa tới sao? Tại sao hôm nay lại đến nữa? Chẳng lẽ... Rượu cưới cũng có thể uống đến nghiện được sao?