Đầu tháng ba Hề Duy về Vũ Lăng. Lúc này mặc dù thân thể anh ta còn chưa hoàn toàn khang phục, nhưng là cũng đã tốt lên rất nhiều rồi. Ít nhất có thể ứng phó được hành trình đường dài.
Sau năm mới Thẩm Vi có tới Luân Đôn một lần, ở lại ba ngày, tuần trước cũng đã tới, nhưng chỉ ở lại một ngày, nguyên nhân là chị ta phải tới nước Pháp ký một bản hợp đồng rất quan trọng, đến thăm Hề Duy coi như là tranh thủ lúc rảnh rỗi bớt ra thời gian.
Đối với việc này Hề Hi thật bất mãn, cảm thấy Thẩm Vi làm vợ chưa cưới không hợp cách. Ngược lại Hề Duy cũng không bày tỏ gì, hết sức thong dong lạnh nhạt, lại vẫn khuyên em gái đừng quá để ý. Đối với Thẩm Vi, anh ta đã nghĩ rất rõ ràng, về sau nhiều lắm hai người coi như là kết bạn sống qua ngày, Thẩm Vi nói rất thương anh ta, anh ta không quá tin tưởng. Người phụ (tha:lqd,nhh.ưng) nữ kia có loại chấp nhất khác thường với sự nghiệp và quyền lợi, tình cảm? Chỉ có thể coi là vật điều hòa cuộc sống thôi.
Hạng Việt đi lấy hành lý, Phùng Tranh đi lái xe, Hề Hi đỡ anh trai từ từ đi ra bên ngoài sân bay. Ngày trở về là chọn ngẫu nhiên, không thông báo cho bất kỳ ai, bao gồm cả cha ruột cũng không nói cho.
Hạng Việt lấy hành lý, rất nhanh đuổi kịp hai anh em. Hề Duy vẫn không thể đi nhanh, cho nên bước chân tương đối chậm. Ba người đến ngoài sân bay, Phùng Tranh đã lái xe tới đây, anh ta xuống xe giúp Hạng Việt cất hành lý, Hề Hi đỡ anh trai ngồi vào chỗ ngồi phía sau xe.
Trong nhà đã hơn hai tháng không có người ở, mặc dù nhân viên làm thêm giờ tận chức trách quét dọn rất sạch sẽ, lại lạnh tanh không có chút hơi người. Thứ hơi người này, không nhìn thấy không sờ được, nhưng lại có thể cảm thấy, nơi có người ở hay không có người ở, trước tiên có thể phát giác ra được.
Đỡ anh trai đến phòng ngủ nằm xuống, nhìn ra Phùng Tranh như có lời muốn nói cho anh trai, Hề Hi bèn đi xuống tầng đun nước, Hạng Việt đi theo xuống, nói là đi siêu thị bên ngoài ŧıểυ khu mua chút thức ăn và đồ dùng linh tinh. Dù sao cũng hơn hai tháng không có người ở, trong tủ lạnh đã sớm trống rỗng.
Hề Hi nói muốn ăn thịt nấu dứa còn có gà xào cay: A, đúng rồi, nhớ mua giúp em chút đồ ăn vặt về, còn muốn ăn trứng muối.
Hạng Việt bấm một cái lên eo nhỏ của bạn gái: Đã béo lên một vòng rồi còn ăn đồ ăn vặt?
Để. . . . . . Ừ, cái gì kia, nào có béo ra một vòng! Nào có béo ra một vòng! Em là thân mềm thịt mềm, có hiểu hay không!
Hạng Việt ha ha, Hề Hi mất hứng: Anh ha ha là có ý gì, hả, là có ý gì!
Ha ha chính là ha ha. Hạng Việt trêu chọc cô. Hề Hi hầm hừ vén vạt áo T-shirt của mình lên để cho anh nhìn: Eo nhỏ như này, nào có thịt dư? Còn kiêu ngạo ngắt hai cái.
Eo thon nhỏ vừa mịn lại trắng, đường cong đặc biệt đẹp mắt. Hạng Việt sầm mặt, tay không tự giác vuốt lên, xúc cảm dịu dàng tinh tế như ngọc thạch.
Hề Hi giật nảy mình run rẩy, như bị điện giật, phản xạ có điều kiện lui về sau hai, ba bước. T-shirt đã thả xuống, cô giận anh một cái: Làm gì vậy! Lưu manh!
Mặc dù Hạng Việt mới vừa làm lưu manh nhưng lại rất bình tĩnh, đưa ra cánh tay dài vuốt vuốt đầu dưa của bạn gái: Đi đun nước đi, anh đi mua đồ. Trong lòng cũng không khỏi tiếc nuối nghĩ, vẫn còn quá nhỏ.
Hề Hi rót trà bưng lên tầng, anh trai là nước lọc, anh ta tới giờ uống thuốc rồi.
Trước đó đã giải quyết bữa trưa trên máy bay, thuốc lại không uống. Phùng Tranh đã hồi báo xong công việc, có chút thụ sủng nhược kinh đưa hai tay nhận lấy chén trà ŧıểυ công chúa đưa tới. Hề Hi đi lật rương hành lý tìm thuốc, đợi tìm được, lập tức mỗi một bình thuốc đều mở ra, thả thuốc vào một trong số nắp nhỏ những trong đó, cuối cùng đếm một chút, có chừng hai mươi viên thuốc, cái này cũng chưa tính thuốc bắc và thuốc bôi miệng vết thương....
Từ số lượng thuốc có thể nhìn ra, lần này Hề Duy bị thương nặng bao nhiêu.
Chờ anh trai uống thuốc xong, Phùng Tranh cũng uống trà trong tay xong đứng dậy cáo từ. Ông chủ bị thương dưỡng bệnh, lại có rất nhiều công việc giao vào trong tay anh ta. Nói thật, áp lực thật sự không nhỏ, nhưng nhiều hơn