Edit: Thanh Hưng
Hề Hi nói xong nhìn Hạng Việt, Hạng Việt cũng đang cúi đầu nhìn cô: Anh có cảm thấy em máu lạnh không? Cô cụp mắt hỏi, có vẻ có chút chột dạ.
Đây là lần thứ ba trong hôm nay cô hỏi anh lời tương tự: có phải ích kỷ không, có phải rất xấu không, có phải máu lạnh không. Mang theo phủ định và phê phán bản thân, rõ ràng rất mâu thuẫn, rồi lại kiên trì gặp mình, giống như dê con mê man luống cuống, giương nanh múa vuốt phô trương thanh thế.
Trong lòng Hạng Việt như bị người nhéo một cái, đau.
Hình như cô có chút khiếp sợ, giống như kinh ngạc vì thế mới có thể nói ra những lời như vậy: Xong rồi, Hạng Việt, hiện tại em đặc biệt có cảm giác tội ác, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Em nên khẳng định chắc chắn anh em quan trọng hơn em!!! Cô che mặt rêи ɾỉ, có vẻ bồn chồn không yên, giống như đang vì những lời nói vừa rồi của mình mà sám hối, lại giống như có chứng cưỡng chế cố gắng nhấn mạnh ý thức “em sai rồi”, nhìn qua giống như bị đả kích rất lớn, giống như khóc nhưng lại không phải là khóc.
Hạng Việt có chút hối hận vì đã hỏi cái này, chủ yếu cũng không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời nói vừa thông suốt vừa có chiều sâu, lại phản ứng lớn như vậy.
Lấy tay che mắt của cô ra, hôn hôn lên khóe miệng của cô: Đừng để tâm đến chuyện vụn vặt, ý nghĩ của em không có gì sai, người chính là chủ nghĩa lý tưởng, suy nghĩ thì thật vĩ đại nhưng khi chuyện tới trước mặt thường thường sẽ trái ngược với lý tưởng. Hề Hi, em đúng, anh không nên hỏi em vấn đề này, vấn đề này một khi không xảy ra thì ai biết dũng khí của mình có thể có bao nhiêu? Nói nhiều hơn nữa đều vô dụng, chỉ có thực tế mới có thể trả lời vấn đề vừa rồi của anh.
Mà em. . . . . .
Ngoan, đừng nghĩ cái này, chúng ta nói chuyện về Thẩm Vi một chút có được không?
Nói đến người không thích, nôn nóng trên mặt Hề Hi cũng dịu đi, cô ngẩn ra, lại “Ồ” một tiếng, có chút buồn bã ỉu xìu: Em biết anh muốn nói chuyện gì, em cũng biết là em cố tình gây sự, bây giờ là mấy giờ rồi?
Chuyện chuyển đột ngột, Hạng Việt chút kinh ngạc, nhưng vẫn quay đầu lại liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ nhỏ: Mười hai giờ 45'.
Hề Hi từ trong ngực anh bò dậy, đưa tay lấy điện thoại trên tủ nhỏ bên trái mở ra, bấm một dãy số. Hạng Việt xem nhìn thấy tên Hề Duy, anh nhíu mày suy tư nhưng cũng không lên tiếng hỏi thăm.
Điện thoại rất nhanh đã có người nhận, Hạng Việt không nghe rõ giọng nói bên đầu điện thoại kia nhưng lại nghe được cô gái nhỏ bên cạnh thấp giọng nỉ non: Anh, thật xin lỗi, em làm anh khó xử rồi, anh và Thẩm Vi ở chung một chỗ đi, dù sao anh vui vẻ là được, em không phản đối, anh đừng giận em.
Đầu kia Hề Duy không biết nói những gì, Hề Hi thoáng chốc lại khóc thành tiếng, nghẹn ngào nói: Không cần, anh và chị ta ở chung một chỗ đi, không phải em cố ý nổi giận, như anh vậy, em khó chịu! Hề Duy giống như lại nói cái gì, Hề Hi không nói chuyện nữa, chỉ là thỉnh thoảng nhận lời “Ừ” một tiếng, thỉnh thoảng nói “Được, được, không miễn cưỡng”cả người gầy yếu cuộn thành một khối, nhìn qua cực kỳ đáng thương.
Hạng Việt nhìn có chút đau lòng, ôm cô vào ngực trấn an vỗ vỗ lưng, trừ việc này ra, anh cũng không làm cái gì, đây dù sao cũng là việc của anh em bọn họ.
Cuối cùng, Hạng Việt nghe thấy cô nói với Hề Duy ở đầu bên kia: Anh, anh là người thân nhất của em, vĩnh viễn đều đúng.
Cúp điện thoại rồi, Hề Hi kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại tối đen trong tay ngẩn người hồi lâu lại nghiêng đầu nhìn Hạng Việt, Hạng Việt mỉm cười nhìn cô: Em rất tuyệt, Hề Hi. Những lời này giống như một cái van đóng cửa, một phen đâm thủng vẻ mặt ngưng trệ, Hề Hi lại lần nữa nhào vào trong ngực Hạng Việt thất thanh khóc rống lên, so với bất kỳ lần nào trong tối nay đều kịch liệt hơn, bất kể anh khuyên như thế nào cũng vô dụng. Cuối cùng không có cách nào khác chỉ có thể để mặc cho cô tận tình khóc, khóc hết buồn bực ấm ức trong lòng xong có lẽ sẽ tốt lên.
Hề Hi là khóc đến mệt mà ngủ, Hạng Việt nhìn cô nhóc trong ngực cho dù ngủ vẫn còn thút tha thút thít một cái, cười cười, thận trọng đứng dậy đến phòng tắm cầm khăn lông ướt ra ngoài lau mặt giúp cô, sau đó mới cầm lên điện thoại di động của mình gửi cho Hề Duy một tin nhắn, báo rằng sau cơn mưa trời lại sáng.
Cho dù ngay cả anh đều không biết rõ sao cô