Hề Hi vốn tưởng rằng đêm nay cô và Hạng Việt sẽ phải phát sinh chút gì, coi như là không phải củi khô bốc lửa, cũng nên có phần cảnh lqđ xuân kiều diễm gì gì đó chứ. Dù sao vẫn đang là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt mà ~
Đáng tiếc. . .
Bác sĩ Hạng quá đoan chính, ôm hôn môi có thể có, cái khác không cần suy nghĩ, cho dù là giúp sấy tóc hay vẫn là ôm cô đến trên giường, đều là quy củ, tương đương với chính nhân quân tử.
Thân là một người phụ nữ, em gái Hề Hi có chút thất bại, nhưng lại có một ít kiêu ngạo mâu thuẫn như thế: bạn trai ngồi trong lòng mà vẫn không loạn ~ đây nếu không phải tình yêu đích thực thì thế nào mới thật sự là yêu? Có mấy người đàn ông có thể có được định lực thế này?
. . . Không có đi -_-
Qua vài ngày, tới gần ngày nghỉ dài hạn mồng một tháng năm, được nghỉ ba ngày, tuy nhiên trong đó có hai ngày là thứ bảy và chủ nhật ╭(╯^╰)╮. . . Nhưng trong trường học nhiệt tình của các bạn đồng học vẫn tăng vọt, mỗi người đều thương lượng cùng đi chỗ nào vui chơi. Tần Lạc Lạc nói hội kịch tổ chức đi huyện Lâm leo núi: Dù sao cũng chỉ được nghỉ ba ngày, đi xa bất tiện, nếu không chúng ta cũng đi leo núi?
Đào Bân vẻ mặt khinh thường: Leo núi có cái gì thú vị, có thời gian còn không bằng ở nhà đi ngủ! Mắt thấy bạn gái muốn le?equ/yy’do.on phát hỏa, vội vàng bỏ thêm một câu: Không phải đã nói thứ bảy đi viện phúc lợi Thái Dương thăm mấy đứa nhỏ à, nếu chúng ta đi chơi những đứa trẻ kia sẽ rất thất vọng đấy?
Nhắc tới mấy đứa trẻ ở viện phúc lợi, Tần Lạc Lạc ủ rũ, Hề Hi ở một bên nói: Không quan hệ, các người đi chơi đi, đến lúc đó tôi bảo Hạng Việt cùng tôi đi viện phúc lợi, vừa lúc ngày mồng một tháng năm trong cửa hàng của tôi làm hoạt động có lẽ sẽ bận rộn không đi được.
Cô không đi thì còn gì vui chứ. Tần Lạc Lạc không hài lòng: Thôi, hay là không đi, tới ngày mồng một tháng năm đoán chừng chỉ cần là chỗ vui chơi nào đều không thiếu người, tôi cũng không muốn cùng người khác chen chúc, giống như đứa ngốc ấy.
Điều này được Đào Bân cực lực đồng ý: Vợ, em đã có khả năng đoán trước rồi!
Vừa rồi vẫn còn đề nghị đi chơi Tần Lạc Lạc: . . . Cút!
Thẩm Gia nhìn hai người này nháo, nở nụ cười một tiếng, nhỏ giọng hỏi Hề Hi: Có phải cô cãi nhau với Hạ Y rồi hay không? Từ sau đêm hai người đơn độc từ Cửu Ca dời đi kia, gần đây lúc đoàn thể tụ hội Hạ Y đã vắng mặt ba lần, bình thường gọi điện thoại hẹn ăn cơm vị kia chỉ cần vừa nghe là tập thể đã nói có việc không tới được. Biểu hiện rõ ràng như vậy, muốn nói không có quan hệ gì với Hề Hi thì mới là lạ.
Hề Hi cực kỳ vô tội: Tôi không cãi nhau với anh ta mà.
Thẩm Gia không tin: Vậy sao gần đây cậu ta lại trốn tránh cô?
Không quen nhìn tôi và Hạng Việt yêu đương ~
Thẩm Gia: . . . Cô có biết cậu ta thích cô không?
Tôi lại không ngốc, Hề Hi trợn trừng mắt, bắt đầu nói: Một người đàn ông đối với một người phụ nữ có tâm tư khác hay không, đương sự rất rõ ràng, không nói ra không có nghĩa là không biết. Chỉ là để ý đến tình bạn mới giả ngu, không muốn hai bên nháo đến xấu hổ không chịu nổi mới thôi.
Thẩm Gia kinh ngạc: Vậy cô. . .
Biết kế tiếp cậu ta muốn nói gì, Hề Hi ngắt lời: Nếu tôi có ý tứ với anh ta thì đã sớm theo đuổi rồi, sao phải dây dưa lằng nhằng, Hạng Việt là tôi chủ động theo đuổi, theo đuổi hơn nửa năm đấy!
Được rồi, Thẩm Gia đã không phản bác được, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng bi ai cho bạn tốt. Lại vẫn suy xét có cần dùng lời tha.nhh.ưng này đi an ủi bạn tốt hay không: Không phải cậu quá chậm, là em gái từ đầu đã không có ý tứ kia với cậu. Cũng không biết Hạ Y có thể tiếp thu cái cách nói này hay vẫn càng nguyện ý tin tưởng vững chắc rằng Hạng Việt chiếm tiện nghi về thời gian cho nên mới cướp đoạt trước một bước, lừa mình dối người tốt hơn một chút. . .
Đó là một vấn đề khó khăn.
Đặt chuyện xoắn xuýt này qua một bên, Thẩm Gia nói lên một việc khác: Chị họ Thẩm Vi của tôi có bữa yến hội, cô có đi hay không? Tuy cậu ta rất tò mò chị họ nhà mình vì cái gì muốn cậu ta mời Hề Hi tham gia, dù sao cũng chỉ là một buổi tụ hội bạn bè cực kỳ bình thường, nhưng nếu chị họ đã nhờ thì cũng không phải chuyện lớn gì, nhấc tay chi lao mà thôi, tự nhiên cậu ta sẽ không từ chối.
Chị họ của Thẩm Gia = Thẩm Vi = bạn gái của Hề Duy
Nụ cười yếu ớt trên mặt Hề Hi tan đi trong nháy mắt: Không đi! Nói xong không để ý đến phản ứng của anh ta, trực tiếp từ trên lqđ ghế sofa đứng lên, qua bên cạnh lên tiếng chào hỏi với Tần Lạc Lạc và Đào Bân đang hợp xướng xong lập tức mở cửa rời đi, để lại Thẩm Gia ngồi ở đằng kia một đầu dấu chấm hỏi.
Từ KTV đi ra vừa mới hơn tám giờ tối, Hề Hi gọi điện thoại cho Hạng Việt, biết được anh vẫn đang ở bệnh viện, lập tức chuyển tay lái lái xe về phía tổng viện quân khu.
Lúc cô đến, Hạng Việt vừa mới từ chỗ người bệnh quay về văn phòng, thấy bạn gái vẻ mặt rầu rĩ không vui tiến vào, xoa bóp mặt bánh bao, cười hỏi: Đây là làm sao vậy, người nào chọc giận em rồi?
Em cảm thấy em không nhà để về rồi. Hề Hi tội nghiệp nháy đôi mắt to ngập nước nhìn bạn trai, đáng yêu nói không nên lời.
Hạng Việt nghe vậy cực kỳ kinh ngạc, ôm vai bạn gái hỏi: Cãi nhau với anh trai em à?
Không phải anh em, là Thẩm Vi kia! Hề Hi cảm thấy mình giống như ŧıểυ bạch bị bắt nạt: Chị ấy tìm em thị uy! Khinh người quá đáng rồi!
Lần này Hạng