Edit: Thanh Hưng
Vừa lúc phía trước là đèn đỏ, Hạng Việt dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn cô: Hoàn hảo không tốt sao?
Không phải không tốt, là cảm thấy cực kỳ thần kỳ, ánh mắt cô vẫn như cũ xem xét bên ngoài, Đàn ông các anh đến tuổi này, không lqd có nhu cầu sinh lí sao?
Em là muốn hỏi bình thường anh giải quyết như thế nào?
Cô thần tốc quay đầu liếc anh một cái, nhỏ giọng “Ừm” một tiếng. Tay Hạng Việt dùng lực gõ hai cái xuống đầu cô, chờ cô xoa đầu nhe răng trợn mắt trừng lại, anh cười cười: Cứ giải quyết như vậy.
Anh đừng bắt nạt em không hiểu biết.
Xe phía trước lục đục chuyển động, anh cũng khởi động xe, vẫn như cũ nhìn không chớp mắt: Nếu biết chính mình không hiểu biết thì đừng tốn công, không cần cả ngày nghĩ những thứ loạn thất bát tao này, cô diiend.anle.equyd.on gái nhỏ cần phải chăm chỉ đọc sách. Đề tài cứ lệch lạc như vậy. Hề Hi không cam lòng: Bình thường có phải anh dùng tay hay không? Vừa xem ảnh vừa cái kia?
Hạng Việt không để ý cô, cô lập tức vươn ngón tay ra chọc chọc vào cánh tay anh: Anh không phải bác sĩ sao? Những cái này vẫn là đã thấy cực kỳ nhiều đi? Em thấy trong rất nhiều ŧıểυ thuyết đều nói ở trong mắt bác sĩ, tính. . . Ừm, bộ phận kia đều chỉ là một đống thịt mà thôi.
Nói chuyện với anh đấy? Sao anh không hé răng?
Lại qua một lát: Vừa rồi là ai nói tật xấu mất hứng thì không hé răng này không tốt?
Xe đã rẽ đến đường Quảng Lăng, Hạng Việt ngừng xe ở ven đường, nghiêng người nhìn cô, biểu tình hơi chút nghiêm túc. Hề Hi bị tư thế này của anh làm cho có chút nhụt chí, lại không muốn bị coi thường, kiên cường chống đỡ đối diện với anh, cằm nhỏ giương cao, giống thiên nga kiêu ngạo, tự giác vũ trang thập phần đúng chỗ.
Hạng Việt thở dài: Cuối cùng là em muốn biết cái gì?
Em chỉ muốn biết bình thường anh giải quyết như thế nào! Cô coi như là bất cứ giá nào, quyết định chủ ý truy tìm nguồn gốc.
Sau lần đầu tiên di tinh năm mười lăm tuổi thì anh lại không có nhu cầu sinh lí nữa.
Cô kinh ngạc: Làm sao có thể?! Nói xong hoài nghi nhìn anh: Anh có phải hay không. . . Không được? Lời này trực tiếp nhận được hai cái đập vào đầu, Hề Hi hí hí hít không khí, Hạng Việt tức giận: Anh là thanh tâm quả dục, 'tính' này bị người đời tô vẽ xấu xa lại dơ bẩn, thật ra 'tính' vốn nên thần thánh tốt đẹp, chỉ có khi cùng một chỗ với người yêu đó, mới đúng là viên mãn. Nói xong không quên dạy bảo cô: Là con gái càng phải hiểu được giữ mình trong sach, em còn nhỏ tuổi đừng tò mò cái này.
Này là cái gì với cái gì thế! Hề Hi ôm đầu mắt trợn trắng: Khó trách anh em nói anh có tính thích sạch sẽ. Nhưng mà. . . Nếu một lqd nửa kia của anh không phải xử nữ thì làm sao bây giờ? Cô làm như thật: Con gái bây giờ đều cực kỳ phóng khoáng, trong mười người có thể tìm được ba người là xử nữ cũng rất tốt rồi.
Hạng Việt cảm thấy đầu mình cũng có chút đau, anh bất đắc dĩ: Đây là chuyện anh nên quan tâm, em tập hay không tập xe đây? Không tập thì quay về đi.
Tập! Đương nhiên tập! Sợ anh thật sự muốn đi, vội vàng tháo dây an toàn của mình, mở cửa xuống xe thay đổi vị trí với anh.
Lúc khởi động xe, cô lại nhắc lại: Em cảm thấy hành vi tìиɧ ɖu͙© trước hôn nhân cũng không sao cả chứ? Hiện tại xã hội nɠɵạı trừ đàn ông sẽ để ý phụ nữ có còn là xử nữ hay không, cho tới bây giờ phụ nữ cũng không yêu cầu đàn ông phải là xử nam.
Cho nên? Em muốn bảo anh tìm phụ nữ ân ái?
Cô nghẹn một tiếng, tạm ngừng, có cảm giác tự bê cục đá đập vào chân mình. Hạng Việt ý bảo tốc độ của cô chậm một chút, nói tiếp