Edit: Thanh Hưng
Hề Hi hắt xì hai cái liên tục, xoa lỗ mũi giận dữ liếc anh một cái, cảm thấy người này chính là quạ đen: Anh thật đúng là không muốn thấy em sống tốt.
Lời này thật sự là không nói đa͙σ lý chỉ là rất đúng tác phong của cô. Hạng Việt cười than: Nếu so đo với em nữa sẽ càng oan lqd uổng người tốt.
Hề Hi nghĩ, cho lão già anh trêu chọc em, cứ vui vẻ oan uổng anh đi. Vừa định trả lại một câu sắc bén, nhưng lại đối diện với ánh mắt của anh không tự chủ lúng túng, lời vừa tới miệng lại nuốt trở vào, có chút mất hứng.
. . . . . . Rất không có ý nghĩa.
Hạng Việt chạy tới đây đứng bên cạnh cô, thấy cô im lặng anh dịu dàng hỏi: Thế nào?
Còn có thể thế nào, không thoải mái chứ sao. Hề Hi “Hừ” một tiếng, xoay người, nghĩ là mắt không thấy tâm không phiền, lại cảm thấy mình ngây thơ đau buồn không thoát ra được, thật giống như ăn sâu diiễn đànn llê qquý đônn bén rể không nghe sai khiến.
Hạng Việt không có thuật đọc tâm, không nhìn ra trong lòng gấu nhỏ giãy giụa rối rắm, cho là ŧıểυ tính tình sai sử, giống như trước đây dụ dỗ cô nói: Tức giận? Vậy cứ cho anh là quạ đen đi, anh xin lỗi em.
Lần này càng lộ vẻ mình dã man không hiểu chuyện rồi. . . . . . Hề Hi chu mỏ không vui, xoay xoay vặn vặn ngay cả mình cũng phiền. Cô nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh, ánh mắt của anh thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, còn đưa tay giúp cô lấy sợi vải vụn trên đầu vai xuống: Em thích cái tổ hợp bước phát triển mới đó, album ký tên có muốn không?
Đừng tưởng rằng cho ân huệ là có thể thu mua em. Cô bật thốt lên, nói xong cũng muốn che mặt, người ta lại không nợ cô, cũng không muốn cầu cạnh cô, thu mua cái rắm gì! Tự dát vàng lên mặt mình!
Thấy cô không được tự nhiên, gương mặt lúng túng, Hạng Việt buồn cười: Vậy chờ album đến, anh lấy cho em.
Tính tình anh vẫn dễ chịu như vậy, cô cũng không thể không phân rõ phải trái, liếc anh một cái: Ừ. . . . . . Cám ơn.
Thật là đáng yêu.
Hạng Việt thấy lúc cô tức giận kỳ cục nhiệt tình chơi thật khá, vừa định nói những gì, ánh mắt liếc thấy Hề Duy đi tới, trong lòng lại còn có chút tiếc nuối.
Tang lễ của Hạ lão nhiệt nhiệt nháo nháo kết thúc, thời gian thoáng một cái đã qua, Nguyên Đán đi qua, cửa hàng của Hề Hi lắp đặt thiết bị đã gần đến hồi cuối. Cô vội vàng thuê người, vội vàng chuyện cửa hàng, đối với rung chuyển gần đây trong thương vòng Vũ Lăng cũng không quan tâm thế nào, hoặc nói là cố ý tránh đi.
Ngày thứ bảy này, cô và mấy người Thẩm Gia từ viện phúc lợi quay về, trên đường thì Tần Du Nhiên đột nhiên mở miệng nói: Nhà con cả và con thứ hai nhà họ Hạ giống như muốn lên tòa án.
Thẩm Gia đang lái xe mắt nhìn thẳng, nhàn nhạt nói: Đây là chuyện sớm hay muộn, khi còn sống Hạ lão quá phân vân không dứt ở giữa hai nhà, người đã mất, hậu sự không an bài tốt, trông cậy vào di chúc để cho hai nhà bắt tay giảng hòa là rất khó khăn. Huống chi di chúc lập vội vàng lại lqd bất công, con thứ hai ngược lại lấy được nhiều hơn nhà con cả, nhất là đồ mà Hạ Y trên danh nghĩa đoạt được càng làm cho người ta đỏ con mắt, người của nhà họ Hạ trời sinh trọng lợi, nhà co cả làm sao có thể nuốt xuống cục tức này.
Tần Du Nhiên than thở: Ba tôi nói lúc này nhà họ Hạ đã thương gân động cốt rồi, không biết có bao nhiêu người đang ở một bên nhìn chằm chằm chờ cắn bọn họ một ngụm, ngư ông đắc lợi.
Qua gương chiếu hậu, Thẩm Gia liếc nhìn Hề Hi một mực yên lặng không nói, không biến sắc “Ừ” một tiếng: Trong đám người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi này cũng có mấy nhà chúng ta.
Trên gương mặt xinh xắn của Tần Du Nhiên có chút không vui: Đúng vậy, nếu tôi có thể quyết định khẳng định không chiếm món hời này, đáng tiếc chúng ta ở nhà cũng không có quyền phát biểu, nói cũng uổng công. Nói xong đẩy Hề Hi: Thân ái, hôm nay sao cô an tĩnh thế?
Hề Hi chậm rì rì liếc nhìn cô ấy một cái: Chuyện đã như vậy tôi còn có thể nói gì, không bằng mắt không thấy tâm không phiền, về sau các người cũng đừng nói cái này trước mặt tôi, tôi rất vui lòng làm đà điểu.
Tần Du Nhiên cười hì hì, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô: Thật là một đứa bé, chuyện này trốn tránh có ích lợi gì, sớm muộn gì cô đều phải biết!
Vậy thì tôi vui lòng biết trễ một chút.
Tần Du Nhiên hết ý kiến: Cô thật là không có tiền đồ.
Dù sao tôi cũng không thích nghe cái này. Hề Hi nói: Đợi lát nữa cô cũng thông báo cho bọn Đào Bân đi, về sau đề tài này là cấm kỵ ở trước mặt tôi.
Còn cấm kỵ. . . . . . Tần Du Nhiên dở khóc dở cười, nghĩ tới cô tuổi còn nhỏ lại có quan hệ tốt nhất với Hạ Y, vì vậy cũng theo cô gật đầu nói được.
Buổi tối Hề Duy quay lại, bên cạnh còn có Hạng Việt đi theo, Hề Hi từ phòng bếp ra ngoài đột nhiên gặp được anh,