Mộ Cẩn Thiên ngồi chờ đợi cô đến run run, có lẽ anh đang mong chờ xem người con gái anh yêu mặc chiếc váy đó sẽ ra sao? Anh thầm tưởng tượng trong đầu, chắc hẳn cô đẹp tựa như thiên thần vậy?
Quả thực như anh nghĩ, cô đi ra, trông cô có vẻ e ngại, tay níu chặt chân váy, chẳng dám ngước mặt lên nhìn anh, Mộ Cẩn Thiên đứng thẳng dậy, đến gần cô, đặt tay lên vai cô, tấm tắt khen:"ŧıểυ Niệm. Trông em rất xinh đẹp, em là đẹp nhất trong mắt anh".
"Nó có ngắn quá cỡ không anh? Em thấy không quen cho lắm!".
Thường ŧıểυ Niệm bấy giờ mới dám ngẩng đầu lên. Cô hỏi một cách ngờ ngợi, quả thực cô mặc không quen chút nào. Tựa như ngắn quá cỡ vậy.
Mộ Cẩn Thiên lắc đầu:"Không ngắn đâu, anh chọn váy như vậy là hợp với em, được rồi, giờ thì đi cùng anh đến một nơi, anh có bất ngờ dành cho em".
"Đi đâu vậy anh?"
"Bí mật, cứ đi theo rồi sẽ biết"
Mộ Cẩn Thiên đưa cô đến nhà hàng sang trọng nằm ở thành phố. Điều kì lạ, là Thường ŧıểυ Niệm thấy nhà hàng chẳng có bóng dáng của một ai, đơn thuần cô tuy ít đến đây nhưng cô thừa biết nhà hàng này vừa nổi tiếng vừa đắt khách. Tại sao hôm nay đến cả một người cũng không có. Cô chỉ thấy có nhân viên phục vụ mà thôi.
Để giải quyết nghi vấn kia, cô quay sang hỏi anh:"Anh? Nhà hàng này phá sản rồi hay sao?"
"Phụt....ai nói em nghe như vậy?"
Mộ Cẩn Thiên vốn cảm thấy buồn cười trướ câu hỏi trê con của cô, nhưng mà hôm nay anh phải giữ vững hình tượng chỉnh chạc trong mắt cô.
"Không ai nói em cả, tại em thấy không có khách nên suy nghĩ như vậy?"
"Không phải là không có khách, mà là anh đã bao hết nhà hàng này rồi?"
"Hả?".
Thường ŧıểυ Niệm có chút ngạc nhiên, anh làm gì mà bao hết nhà hàng này? Có công việc sao?"
Mộ Cẩn Thiên lắc đầu không nói. Từ bên trong, một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự đi ra, cúi chào anh một cái:"Chào Mộ thiếu, mời ngài và ŧıểυ thư đây vào trong".
"Đi đâu vậy anh?".
Thường ŧıểυ Niệm ngớ hỏi.
Mộ Cẩn Thiên cười đáp:"Bất ngờ sắp đến rồi đấy?".
Thường ŧıểυ Niệm cảm thấy vô cùng hồi hộp, đi theo anh và quản lí nhà hàng.
Vào một căn phòng được trang trí vô cùng đẹp, đó là như cô nghĩ, Mộ Cẩn Thiên kéo ghế cho cô ngồi, rồi đi đâu đó.
Thường ŧıểυ Niệm cũng không hỏi. Cô ngồi nhìn ra bên ngoài sau lớp kính trong suốt, thành phố bây giờ tấp nập xe cộ qua lại, nhưng cô không nghe tiếng ồn ào vì đã được bao kính hết rồi.
Vừa lúc đó, Mộ Cẩn Thiên đi vào, trên tay anh cầm bó hoa hồng, anh đi từ từ vào trong, nhìn vô cùng lãng tử và quyến rũ.