"Chắc không được, ba đang chờ con ở nhà, vả lại tụi con chưa chính thức là vợ chồng làm sao có thể ở chung"
"Vậy sao? Được rồi, ngày mai ta sẽ đến nhà con để bàn về hôn sự của hai đứa".
Thường ŧıểυ Niệm và Mộ Cẩn Thiên nhìn nhau cười đùa, xem như đã qua được một ải rồi. Mộ Cẩn Thiên đưa cô về nhà, trên đường đi, Mộ Cẩn Thiên không hề bỏ tay ra khỏi bàn tay nhỏ bé của cô, điều đó khiến cô cũng không tránh khỏi niềm vui, cô tựa sang vai anh:"Thiên, có phải em đang mơ không anh?"
"Không có đâu em, tất cả đều là sự thật! Chúng ta sắp thành vợ chồng rồi"
Thường ŧıểυ Niệm nhìn anh:"Em có chuyện này muốn nói với anh".
"Em nói đi".
"Em là thủ lĩnh của tổ chức mà ba em vừa giao quyền lại cho em, nếu như sau này có xảy ra việc gì, mà anh và em yêu nhau để người khác biết, nếu như họ có thì với em, không hại em mà hại anh thì làm sao? Em rất lo lắng".
Mộ Cẩn Thiên quay đầu, hôn nhẹ lên trán cô, nói bằng giọng nhẹ nhàng mà chắc chắn:"Em chẳng phải lo, anh là ai chứ? Ai có thể làm hại anh"
"Anh không nhớ lúc trước anh từng bị Nhạc Mỹ Luân làm hại sao?"
"Đó là vì tụi anh là bạn, anh không thể làm hại họ"
"Nhưng họ không nghĩ như anh, nếu như lúc đó, anh xảy ra mệnh hệ gì thì làm sao?"
"Ngoan nào, chuyện đã qua rồi, đừng nhắc nữa, mà vợ ơi?"
"......"
Thường ŧıểυ Niệm có chút bỡ ngỡ khi nghe anh gọi như vậy! Cô không thể trả lời được nữa, vù cảm xúc quá lâng lâng đến khó hiểu, tim cô đập nhanh chưa từng thấy.
"Sao vậy vợ?"
"Anh gọi em là ŧıểυ Niệm đi, đừng gọi em như vậy, em nghe không quen cho lắm!"
Mộ Cẩn Thiên cười trừ:"Em đang ngại sao vợ?"
"Em..."
"Sát thủ ẩn danh, lạnh lùng tàn nhẫn một thời cũng biết ngại ngùng, thật hiếm có, anh có phước phần lắm mới được thấy sự e ngại kia của em"
"Hừ!"
Thường ŧıểυ Niệm quay mặt sang chỗ khác, có ai biết rằng cô thực sự e ngại không?
Chạy được một lúc, cũng đến nhà cô, bước xuống xe, cô nhấn chuông, nhưng không phải người hầu ra mở cửa mà là Thường Trình Kiên. Hắn đã nghe về chuyện cô cướp rễ, điều đó khiến hắn rất tức giận, nhưng che dấu đi.
"Ba đâu?"
Thường ŧıểυ Niệm hỏi ngay.
Thường Trình Kiên vô tình nhìn thấy Mộ Cẩn Thiên, ánh mắt phẫn nộ nhìn anh, rồi nhìn lại cô:"Ba đang chờ chị bên trong, chị vào nhà đi".
Thường ŧıểυ Niệm nắm tay anh:"Đi thôi".
"Anh ta không thể vào?"
"Chị biết em đang nghĩ gì? Lát chị sẽ nói chuyện riêng với em".
Mộ Cẩn Thiên chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì bị cô kéo vào bên trong, anh nhận ra một điều gì đó ở người con trai kia.
"Ba, con về rồi?"
Thường ŧıểυ Niệm vừa đặt chân vào nhà thì thấy ba cô đang ngồi chờ cô sẳn, gương mặt rất nghiên trọng và đáng sợ. Chưa bao giờ cô thấy ông như vậy?
"Con còn biết đường về nhà sao?"
"Ba...ba...?"
Thường ŧıểυ Niệm nhận ra, ba cô khó chịu rồi?
Mộ Cẩn Thiên nắm tay cô, xoa xoa cho cô đỡ nghĩ nhiều, rồi sinh ra sợ hãi:"Chào bác trai, con là Mộ Cẩn Thiên "..
"Tôi biết!"
Thường Bạch Song ngước gương mặt lên, tay đưa ra:"Mời ngồi".