Mộ Cẩn Thiên nghe cô nói xong, anh mất khoảng hai ba phút mới bình tĩnh. Anh sắp đính hôn, cô cũng sắp đính hôn.
Ông Trời đang trêu anh hay sao?
Anh thấy trái tim mình đang gào thét, nó như đang rỉ máu, anh đau lắm!
"Vậy em có mời tôi không?"
Thường ŧıểυ Niệm cười, cô đã thầm nhận ra anh hình như đã hiểu lầm cô. Được lắm! Đúng như kế hoạch của cô:"Nếu như hôm đó anh rảnh thì đến, nếu không tôi sẽ đến buổi đính hôn của anh"
"Vậy chồng của em là ai? Có thể cho tôi biết được không?"
Thường ŧıểυ Niệm nhìn anh:"Chồng tôi anh ấy đang ở đây, nhưng tôi không nói cjo anh biết! Bí mật!"
Cô mỉm cười rồi cầm mấy cặp nhẫn trên tay anh rồi rời khỏi. Nhưng chưa đi được bao nhiêu, thì có một giọng nói vang lên:"Này cô kia? Đứng lại con tôi?"
Mộ Cẩn Thiên cùng Thường ŧıểυ Niệm lần lượt quay lại. Đàm Hy mặc trên người chiếc váy cưới trắng tinh, tay cầm váy kéo lên cho dễ đi lại.
Thường ŧıểυ Niệm chỉ tay vào mặt mình:"Cô kêu tôi sao?"
"Đúng vậy, cô là ai? Tại sao lại nói chuyện với chồng của tôi?"
Mộ Cẩn Thiên chau mày;"Cô không có quyền cấm người khác nói chuyện với tôi! Vẫn chưa lấy nhau mà muốn kiểm soát đời sống riêng tư của tôi à?"
"Em phải làm như vậy? Nhìn xem, nhìn xem, gương mặt này chỉ giỏi cướp chồng người khác mà thôi?"
.Thường ŧıểυ Niệm nhếch môi lên cười, cô thầm nghĩ:"Đúng! Tôi sẽ cướp chồng của cô. Vì anh ấy thuộc về tôi"
"Câm miệng, cô không có quyền sỉ vả cô ấy".
Mộ Cẩn Thiên giận dữ bênh vực cô, làm Đàm Hy cảm thấy ghen tị đến ganh ghét.
"Tôi nói quá đúng rồi phải không? Hai người rốt cuộc có quan hệ gì? Mau nói đi".
Thường ŧıểυ Niệm lên tiếng:"Anh hãy giải thích cho cô ta đi, nếu không để cô ta hiểu lầm lại tai hại"
"Không cần phải giải thích gì cả, tôi và em trong sáng, vả lại chúng ta chưa lấy nhau, chưa chính thức là vợ chồng, cho nên cô đừng chen vào chuyện của tôi".
"Em...."
"Đừng cãi nhau nữa, còn cô nếu muốn nói chuyện với tôi, được tôi tiếp cô, thay đồ ra đi, đến quán nước gần đây nói chuyện".