Từ lần gặp Mộ Cẩn Thiên cho đến nay, hầu như không ai nhìn thấy Thường ŧıểυ Niệm xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, cô cũng không đi làm nhiệm vụ vào ban đêm nữa. Đến cả Thường Bạch Song cũng cố gắng đi tìm cô, nhưng vô ích.
Hầu như hoàn toàn là con số không?
Lúc này, tại dinh thự của Thường Bạch Song, một cái bóng xuất hiện, đó không ai khác là Thường ŧıểυ Niệm. Trong cô xanh xao, gầy gò hơn ban đầu. Điều làm Thường Bạch Song phải kinh ngạc chính là mái tóc ngắn của cô bây giờ nó rất dài, được cô nhuộm màu tím vừa lạnh lùng như tín cách của cô, vừa toát lên vẻ đẹp kì bí.
Thường Bạch Song hỏi:"ŧıểυ Niệm, mấy ngày nay con đã đi đâu, tại sao mất tích như vậy, đến cả điện thoại cũng không nhấc máy, con định chơi trò chơi trốn tìm với ba hay sao?"
Thường ŧıểυ Niệm ngồi xuống đối diện Thường Bạch Song, đôi môi chúm chím màu hồng đào khé nhếch thành đường, đáp;"Con đi nghỉ dưỡng mấy ngày thôi, vì muốn được yên tĩnh nên đã ném điện thoại đi mất rồi. Cho nên na gọi con không biết!".
Thường Bạch Song hiểu cô hơn ai hết, chỉ cần cô buồn thì cô tự nhiên sẽ biến mất, vậy là com gái của ông đang buồn việc gì đó, nhưng mà Thường Bạch Song không hỏi vì biết dù cho có hỏi cô chắc đã trả lời.
Thường ŧıểυ Niệm rót một ly nước lọc uống ực một hơi, rồi đặt mạnh xuống:"Ba có nghe tin gì chưa?"
"Tin gì?"
"Con trai của Mộ gia sắp đính hôn rồi đó?"
Thường Bạch Song à lên một tiếng đáp:"Việc đẽo thì ba đã biết rồi, cũng có gửi thiệp mời ba đến đó, nếu con rảnh thì đi cùng ba".
"Được, con sẽ đi cùng ba"
Sau nhiều ngày suy nghĩ về việc tình cảm. Cuối cùng bản thân cô cũng đã đưa ra được quyết định thật sự đúng đắn.
Cô quả thựa cũng có tình cảm với anh, anh cũng vậy, cho nên cô không thể để Mộ Cẩn Thiên thuộc về ai cả, cô có quyền lựa chọn tình yêu của riêng mình.
Cái gì đã qua cứ để nó qua. Quan trọng là hiện tại sẽ ra sao?
Ngày hôm đó, cô sẽ cho Mộ Cẩn Thiên một bấc ngờ lớn.
"Mà con đã ăn gì chưa?"
"Vẫn chưa ạ!".
"Vậy đi vào nhà bếp ăn đi. Ba có làm sẳn thức ăn cho con rồi?"
Thường ŧıểυ Niệm đứng dậy, đi thẳng vào bên trong, Thường Bạch Song nhìn theo, rồi bỗng nhiên cô quay lại, mỉm cười hỏi:"Ba, nếu như con nói con lỡ thích một người,thì ba có phản đối con thích người đó không?"
Thường Bạch Song kinh ngạc đến muốn nhồi máu có tim vì cô:"Con gái? Con cũng biết thích nữa sao? Ba còn tưởng con đã mất đi trái tim rồi chứ? Hay là trái tim con đã sắp thành đã luôn rồi!"
"Ba đừng nói như vậy chứ? Sẽ có một ngày đẹp trời, ba sẽ biết người con gái thích là ai ngay thôi!"