Quay người lại, Thường ŧıểυ Niệm bắt gặp ngay với ánh mắt của Mộ Cẩn Thiên. Anh nhìn cô, cô nhìn anh, bốn mắt giao nhau, đầy buồn khổ.
Thường ŧıểυ Niệm định chạy trốn, nhưng mà anh không để như vậy, anh mở cửa xe đi ra, nắm lấy tay cô:"Em muốn trốn đi đâu nữa? Mấy ngày nay, trốn tôi lâu như vậy đã đủ rồi".
"Anh tại sao lại ở đây?"_Thường ŧıểυ Niệm vẫn cương quyết giữ thái độ lạnh nhạt nhất với anh.
Mộ Cẩn Thiên kéo cô, trước lòng ngực to lớn cùng trái tim đang đập rất nhanh:"Vì tôi luôn dõi theo em, từng bước đi của em, tôi không thể nào ngưng nhớ em, em cứ như một loại thuốc phiện, không thể làm tôi quên đi tư vị được yêu em".
Những lời mà anh nói cứ như đánh vào đại bão lẫn trái tim cô, cô có gì tốt đáng để anh yêu?
Cô không tốt, cô tay nhuộm đầy máu, anh vẫn yêu?
"Tôi và anh không hợp?"
"Tại sao biết chúng ta vẫn chưa thử yêu nhau mà"
"Yêu rồi cũng chia tay, tôi không muốn, anh mau buông tôi ra,".
Mộ Cẩn Thiên càng siết chặt cô hơn, cứ như sợ mất cô vậy:"Đã yêu rồi, thì không bao giờ buông tay, dù em có buông tay, tôi cũng sẽ tìm cách níu lấy em lại".
"Đừng khiến tôi khó xử".
"Tôi hỏi em một câu?"_Mộ Cẩn Thiên thả cô ra, mắt đối mắt nói chuyện với cô.
"Nói đi?"
Thường ŧıểυ Niệm rất nhanh thu ánh mắt kia lại, vì cô không đủ can đảm để nhìn anh
"Em có thích tôi hay không?"
"......."_trước câu hỏi đó, chỉ phên Thường ŧıểυ Niệm càng thêm khó trả lời, cô thích anh thì đã sao?
Không thể đến với nhau, mối thù giết mẹ cô vẫn chưa thực hiện được. Vả lại, đó là chú ruột của anh, nếu như cô chấp nhận anh, có khác gì bất nghĩa với mẹ cô.
"Không?"
"Em nói dối".
"Tôi không có nói dối, nếu anh không tin thì thôi vậy, ttôi không muốn giải thích"
Thường ŧıểυ Niệm leo lên xe, mở xe rồi lái đi. Mộ Cẩn Thiên đứng đó, vẫn không dám tin vào lời nói của cô, anh không tin cô không thích anh.
Láo xe được một khoảng, Thường ŧıểυ Niệm dừng lại, khóc một trận cho thật đã!
Mộ Cẩn Thiên, đừng yêu em nữa, em và anh không có tương lai
Thường ŧıểυ Niệm nghĩ sâu, cô vốn không thể thừa nhận tình cảm kia