Buổi sáng hôm sau, tiếng chim hót ríu rít, vang lên đông đậy vào tai cô.
Azz, cô còn muốn ngủ?
- cốc cốc......
"Chị, chị thức chưa, em mang thức ăn sáng lên cho chị đây?".
Là giọng nói của Trình Kiên.
Cô bắt buộc phải thức dậy:"Chờ chị một lát".
Thường Trình Kiên cầm khay đựng thức ăn, thường thì cô sẽ ăn cùng ba, hoặc không ăn, hôm nay ba đi đâu đó, có dặn là hai ngày tới mới về, mà bản thân hắn biết rõ cô sẽ không ăn đâu, cho nên mới tự tay làm và mang lên cho cô ăn.
- cạch.......
Thường ŧıểυ Niệm đưa vẻ mặt dịu dàng nhìn, lần đầu tiên hắn thấy được vẻ mặt này của cô.
"Em ăn chưa?".
Thường ŧıểυ Niệm đánh thức suy nghĩ của Thường Trình Kiên.
"Em ăn rồi, cái này là em tự tay làm cho chị ăn, chị nhất định phải ăn hết đó?"_Thường Trình Kiên đưa khay đựng vào tay cô, còn dặn dò rất kĩ càng.
"Ừm, cảm ơn".
Đối với việc nói nhiều thì không phải sở trường của cô, nói ít mà súc tích mà đủ rồi?
"Ba đi hai ngày mới về, chị nếu có muốn ăn gì thì nói em, em nấu cho".
Thức ăn mà cô ăn chỉ có thể do ba cô nấu, ngoài ba cô ra là đầu bếp nổi tiếng, ngoài ra cô không thích ai nấy nữa cả, riêng em trai cô là nɠɵạı lệ.
Dù có máu lạnh đến đâu cô cũng biết yêu thương mà.
"Chị biết rồi".
Thường ŧıểυ Niệm quay lưng đi vào, cửa đóng từ từ lại
Thường Trình Kiên rất muốn thốt lên câu: Em thích chị.
Nhưng mà không dám nói ra. Hắn vốn biết, cô không thích dành nhiều thời gian vào việc tình cảm
Cũng như, hắn và cô là chị em, nếu lỡ nói ra,có thể tình chị em đó mất đi thì không hay?