"Lãnh Phong, anh nhìn xem, cái này có đẹp không?".
Ở một nơi có đầy hoa dại, đủ màu sắc, có một cô gái đang làm vòng hoa, đeo trên đầu, cô gái vốn đã xing đẹp, đeo lên càng nhìn đẹp hơn.
Người con trai tên Lãnh Phong ngồi ngắm cô gái, đôi môi luôn giữ nụ cười rất tươi:"Ừm, rất đẹp, em chính là loài hoa đẹp nhất đời anh".
Thường ŧıểυ Niệm đi vào chỗ Lãnh Phong đàn ngồi, gương mặt đẹp hơn rất đẹp, mang vẻ dịu dàng, ấm áp. Chỉ cần đến gần liền cảm nhận được.
Hắn có mái tóc màu vàng nẫu gà đôi mắt có màu đỏ như màu hổ phách, cũng giống như một con sư tử nắm trùm cả khu rừng.
"Phong, chỉ cần mấy ngày nữa là chúng ta tốt nghiệp rồi, anh có sự định gì không?"_Thường ŧıểυ Niệm nhìn hắn, hai mắt dán vào số hoa đang tạo nên nhiều thứ khác nhau có màu sắc sặc sỡ.
Lãnh Phong vẫn thái độ đó, trả lời:"Anh có dự định sẽ đến nhà hỏi cưới em".
"Anh khéo đùa, chúng ta còn quá trẻ để kết hôn"_Thường ŧıểυ Niệm ngoài mặt thì từ chối, nhưng trong lòng cô cứ như nở hoa vậy?
Lãnh Phong xoa mặt cô:"Anh không đùa, anh nghĩ em đã sẳn sàng làm cô dâu của anh".
"Em......."
"Em cứ chờ đến ngày đó đi, cô dâu xinh đẹp nhất của anh".
Thường ŧıểυ Niệm lúc này rưng rưng nước mắt nhìn Lãnh Phong, cô thật sự rất vui khi nghe hắn nói vậy?
Hai người yêu nhau đã,lâu rồi, có thể nói là yêu vào năm còn học cấp ba.
Nhưng cái ngày định mệnh ấy đã cướp người mà cô yêu nhất đi mãi mãi.
Vào ngày tốt nghiệp. Ai nấy đều bên cạnh con của mình mừng cho con, cô cũng như vậy, cô có ba bên cạnh, chỉ có Lãnh Phong là không thấy.
Đến khi một cú điện gọi đến bảo với cô là Lãnh Phong gặp tai nạn vô cùng nghiêm trọng, bảo cô hãy mau đến đó.
Chỉ là khi cô đến thì Lãnh Phong đã chết, đến cả mặt cô cũng không được nhìn thấy. Ngày đám tang anh cô cũng không được đến, cô bị người nhà của Lãnh Phong cấm đến. Họ bảo vì cô nên Lãnh Phong mới như vậy?