“Đúng quá rồi còn gì, bọn em theo đại ca lăn lộn bao năm như vậy, sao có thể sợ được chứ?” Tên đàn em kia vỗ vngực, dáng vẻ dù trời có sập xuống cũng không sợ.
“Vậy nghe còn được. Nói cho mày biết, chờ chúng ta làm nên nghiệp lớn rồi thì không cần phải nhìn nét mặt đám người đó nữa.” Tên cướp biển đó vừa nghĩ tới tương lai mình trở thành chúa tể thì thấy thật hãnh diện.
Tên đàn em kích động vỗ đùi, “Thật không? Vậy thì quá tốt rồi, dù sao em cũng theo đại ca, những cái khác không bận tâm nữa.”
“Hừ, cái thằng khôn lỏi này!”
“Không phải là nhờ đại ca dạy dỗ tốt sao?”
“…”
Đoạn đối thoại của hai tên này lọt vào tai Nhiếp Nhiên không sót một chữ nào.
Tạo phản.
Quả đúng là chó tranh mồi mà.
Sớm biết vậy ban đầu cô nên cố gắng lợi dụng điểm này, thật đáng tiếc quá!
Trong lòng Nhiếp Nhiên vô cùng hối hận, đột nhiên phía xa có một loạt tiếng bước chân khẽ vang lên, nếu nghe kĩ còn phát hiện ra số lượng người không hề ít.
“Có phải có động tĩnh gì không?” Đột nhiên, tên cướp biển kia thu nụ cười lại, dỏng tai lên cẩn thận nghe ngóng.