Nhiếp Nhiên cúi nhìn mình, bởi vì quần áo dính nước nên dán chặt vào người, để lộ ra hết thảy những đường cong, khiến cho chàng trai trẻ vẫn còn đang trong thời kì trưởng thành và ngây ngô thấy thẹn thùng.
Xì, thế này mà đã không chịu được rồi à?
Lúc trước khi Hoắc Hoành tận mắt thấy cô cởi quần áo mà vẫn vô cùng bình tĩnh, thong dong, sắm vai người mù vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Dương Thụ thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cô thì cũng quên cả xấu hổ, “Cô đang nghĩ cái gì thế?”
“Không có gì.” Nhiếp Nhiên hồi hồn, sau đó đáp: “Tôi đi thay quần áo, anh huấn luyện trước đi.”
Cô về phòng, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi lại đi ra.
Sau khi trải qua huấn luyện hô hấp, Nhiếp Nhiên vẫn cảm thấy đầu óc mơ màng, thế nên ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục huấn luyện.
Nhưng ngồi nhìn Dương Thụ huấn luyện một lúc, cô bắt đầu cảm thấy không ổn, vốn dĩ một phút có thể hoàn thành một trăm lần hít đất nhưng hôm nay anh ta phải tốn thêm ba mươi giây nữa.
“Hình như hôm nay anh không ổn lắm.” Nhiếp Nhiên nhìn anh ta hỏi, “Xảy ra chuyện gì à?”
Dương Thụ nghe cô hỏi thế thì dừng huấn luyện, cúi đầu, giọng trở nên hơi khó chịu: “Hôm nay có sĩ quan huấn luyện mới tới.”
Nhiếp Nhiên nhất thời hiểu rõ, thì ra đang âu sầu.
Thằng nhãi này, rốt cuộc vẫn không buông bỏ được.
“Thầy ấy nói cho chúng tôi biết, Quân khu 2 vừa mới nhận được tin tức, Quân khu 2 chỉ có một suất duy nhất tiến vào đội dự bị.” Dương Thụ đột nhiên chuyển đề tài khiến Nhiếp Nhiên không phản ứng kịp.