“Đợi đã.” Lớp phó Vương đi tới bên cạnh cô, lấy hai cái chìa khóa trong túi áo ra đưa cho Nhiếp Nhiên, “Hai cái chìa khóa này, một là chìa khóa cửa sau phòng ăn, một là chìa khóa phòng ăn của Quân khu 2, sau này đói cô cứ đến thẳng nhà bếp.”
Nhiếp Nhiên chỉ hai cái chìa khóa, nói: “Thế này không hợp quy củ đâu.”
Đâu có tiêu chuẩn đãi ngộ đặc biệt như vậy. Nếu như bị các binh lính khác hoặc là cấp trên biết, chắc chắn lớp phó Vương sẽ gặp rắc rối.
Huống hồ, nếu cô muốn vào bếp ăn thì không có chìa khóa cũng có thể vào.
“Cái gì mà quy củ hay không quy củ, công việc của chúng tôi chính là để binh lính không đói bụng, cô đói chứng minh chúng tôi làm việc không chăm chỉ! Cầm lấy đi!”
Nói rồi, anh ta nhét luôn cái chìa khóa vào trong tay Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn chìa khóa trong tay mình, vừa rồi cô tùy tiện chém gió mà thôi, không ngờ lớp phó Vương lại tưởng thật, không biết tại sao cô lại thấy ấm áp trong lòng.
Cô khẽ cười, “Cám ơn lớp phó Vương.”
Lớp phó Vương cũng cười phất tay, nói: “Mau đi đi.”
Nhiếp Nhiên không ngờ mình ăn một bữa cơm còn có thể thuận tiện có được hai cái chìa khóa ở bếp nên tâm tình vô cùng tốt.
Lưu Hồng Văn thấy lớp phó lớp cấp dưỡng đưa chìa khóa nhà bếp cho cô thì trợn tròn mắt.
Đãi ngộ này đúng là quá tốt rồi!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, đưa tôi đi đi.”
Lưu Hồng Văn hoàn hồn lại vội vàng gật đầu, dẫn Nhiếp Nhiên bước nhanh đến ký túc xá của sĩ quan huấn luyện Lâm. Bạn đang