Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ

Chương 8

Trước Sau

break

Dựa theo thân phận, bây giờ Cố Nghiên Ca là cháu dâu của Lục Lăng Nghiệp đấy.

 

Vai về quá loạn!

 

Hôm sau, đầu Cố Nghiên Ca đau muốn nổ tung!

 

Cô ôm chắn nằm trên giường mình, vẫn luôn ở trạng thái mơ màng. Đúng bảy rưỡi sáng, cô không làm sao nhớ nổi tối hôm qua mình đã trở về như thế nào.

 

Trên thảm không có dấu vết có người từng ngủ, chứng minh cả đêm qua Lục Thiếu Nhiên không về nhà.

 

“Chị dâu, chị tỉnh chưa?” Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói hưng phấn của Lục Vũ Phỉ truyền vào tại Cố Nghiên Ca. Cô thở dài: “Vũ Phỉ, vào đi.”

 

Lúc Vũ Phỉ mãi mãi luôn tràn đầy sức sống và tinh quái. Cô ấy đẩy cửa vào, đôi mắt cô ấy lấp lánh ánh sáng hưng phấn và tò mò.

 

“Em làm gì vậy?”

 

Cố Nghiên Ca xoa đầu, cảm giác say rượu thật sự rất khó chịu!

 

“Chị dâu, nói mau, chị gian díu với chủ Út từ lúc nào?”

 

Cố Nghiên Ca: “...”

 

Cô ngu người luôn rồi!

 

Cô qua lại với Lục Lăng Nghiệp?!

 

Trò gì vậy?!

 

“Chị dâu, vẻ mặt này của chị không phải là đang nhớ lại dư vị đó chứ?” “Vũ Phỉ, sáng sớm em đã nói bậy bạ gì vậy. Chị và chú Út hoàn toàn không quen biết!”

 

Lục Vũ Phỉ lập tức ra vẻ “Em biết ngay chị sẽ nói như vậy mà”, vừa xích lại gần Cố Nghiên Ca, vừa cười nói: “Chị dâu, chị đừng giả vờ nữa được không? Tôi hôm qua chị được chú Út ôm về, mặc dù khi đó đã rất nhanh chân, nhưng rất bất hạnh là đã bị em nhìn thấy.”

 

Cố Nghiên Ca nổi giận rồi!

 

“Em, nói, gì, cơ...”

 

Thấy khuôn mặt trắng noãn của Cố Nghiên Ca cứng đờ, lúc này Lục Vũ Phỉ mới ý thức được mình lỡ miệng. Cô ấy lúng túng ho khan một tiếng: “À thì... chị dâu, chị... không biết sao?”

 

Cố Nghiên Ca chớp mắt: “Em nhìn chị giống như biết sao?”

 

“Ừm... không giống lắm!”.

 

“Vũ Phỉ, chị nhức đầu, em đi ra ngoài trước đi!” Bây giờ Cố Nghiên Ca cần thời gian cẩn thận nhớ lại một chút, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện máu chó gì! “Ồ, vậy được.”

 

Lục Vũ Phỉ bước một bước quay đầu lại ba lần nhìn Cố Nghiên Ca, híp mắt không ngừng tìm kiếm dấu vết nào đó trên cổ và gò má của cô.

 

Đương nhiên, cô ấy thật sự chỉ tò mò! So sánh với người anh trai không đáng tin cậy của mình, cô ấy lại cảm thấy chú Út hình như xứng đối với Cố Nghiên Ca hơn.

 

Được rồi, cô ấy chính là kẻ không sợ thiên hạ đại loạn như vậy đấy!

 

Cố Nghiên Ca một mình nằm trên giường, suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng thêm loạn. Cuối cùng, cô thở dài thật sâu, cầm lấy điện thoại, mở máy gọi điện thoại cho Lục Thiếu Nhiên. Hồi lâu sau, đầu bên kia truyền tới giọng nói lười biếng chưa tỉnh ngủ của Lục Thiếu Nhiên: “A lô...”

 

“Thiếu Nhiên, giúp em một chuyện được không?”

 

“Ừ? Nghiên Ca? Sao thế? Chuyện gì vậy?” Cố Nghiên Ca cắn môi, đắn đo trong chớp mắt mới quyết định: “Đặt một tấm vé máy bay đi Paris hôm nay giúp em, tiền... sau này em sẽ trả lại cho anh!”

 

“Chuyện này thôi?” “Ừ, chỉ chuyện này thôi.”

 

“Cố Nghiên Ca, đây là ngày đầu tiên em quen biết anh sao? Đã nói đừng nhắc đến tiền rồi mà! Lát nữa anh sẽ báo thời gian cho em.”

 

“Được... cảm ơn anh, Thiếu Nhiên!”

 

Lục Thiếu Nhiên ở đầu bên kia điện thoại bất nhã ngáp một cái: “Em thôi đi, khách khí như vậy anh thật sự không quen.”

 

Tất nhiên, Lục Thiếu Nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ cũng không nhận ra sự khác thường của Nghiên Ca. Đợi sau khi anh ta nghe nói chuyện xảy ra với Cố Nghiên Ca ở Dạ Cung, cô đã bay tới Paris ở bên kia bờ đại dương rồi.

 

Cùng ngày, trên trang bìa tạp chí giải trí của thành phố G công bố một tin tức: “Lục Thiếu Nhiên đến sân bay đón vợ yêu, Quý Thần ủ rũ chán nản một mình về tổ.” Lục Thiếu Nhiên đưa Cố Nghiên Ca đi ăn sáng đơn giản, thuận tiện mua chút đồ, sau đó lái xe về thẳng nhà chính của nhà họ Lục.

 

Xe mới vừa dừng lại, thím Trường đã vội vã chạy tới: “Cậu chủ, ông cụ đang tìm cậu đó.”

 

Lục Thiếu Nhiên bất đắc dĩ nhìn Cố Nghiên Ca: “Vợ à...”

 

Cố Nghiên Ca trợn mắt nhìn anh ta: “Được việc thì ít!” “Ừ đúng, anh biết mình hỏng chuyện có thừa mà! Vợ à, giúp anh đi.”

 

Lục Thiếu Nhiên xách vali của Cố Nghiên Ca lên lầu, hai người đi thẳng lên phòng sách tầng hai. Phòng sách vừa giản dị vừa phong phú, bàn ghế cũ hiện lên nét cổ kính, trên giá đồ cổ cái gì cần có đều có cả, trong tủ sách bày đủ các loại sách.

 

“Ông nội...”

 

“Thằng ranh con này, mày còn dám trở lại? Mày nhìn xem mày làm ra chuyện tốt gì đi?” Lục Văn Đức là người đứng đầu nhà họ Lục, năm nay đã bảy mươi ba tuổi. Nhưng sức khỏe ông cụ vẫn rất khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, tuy đầu tóc đã bạc sương mai, nhưng vẫn rất uy nghiêm. Ông cụ trợn mắt nhìn Lục Thiếu Nhiên, quai trượng trong tay còn hung hãn nện xuống mặt đất. “Ông nội... Nghiên Ca về rồi ạ!

 

Sắc mặt Lục Văn Đức hơi khựng lại, ông cụ lập tức ném tờ báo trên bàn vào thùng rác.

 

“Nghiên Ca, về rồi à? Đường sá xa xôi có một không? Công ty các cháu thật quá độc ác, sao lại phải thường xuyên đi công tác vậy chứ”

 

Lục Thiếu Nhiên: “...”

 

Đãi ngộ khác biệt này đúng là quá rõ ràng. Cố Nghiên Ca cầm trong tay một hộp quà được gói rất đẹp, cô cười nói với Lục Văn Đức: “Ông nội, đây là quà cháu mua tặng ông, một bộ ấm trà phỏng Tống.” Lục Văn Đức cười hì hì nhận lấy, thuận tiện còn hung dữ trợn mắt nhìn Lục Thiếu Nhiên một cái.

 

“Vẫ

n là Nghiên Ca có lòng!”

 

“Ông nội, có phải Thiếu Nhiên lại chọc giận ông đúng không ạ?”

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc