Giống như trước đó.
Bởi vì họng súng nhắm ngay Thiệu Khiêm anh sẽ tránh, nhưng đối với Thời Thanh , cho dù là không khiến Thời Thanh bị thương, anh cũng sẽ thay cậu ngăn trước họng súng!
"Đoàng đoàng đoàng!"
Thiệu Khiêm ôm cậu tránh thoát đạn, quay người đã nắm súng trong tay, nhắm ngay phíaThôi Nghị, hai người đàn ông như báo săn, trong kho hàng trống trải lăn lộn bắn phá.
Tiếng súng dẫn người của hắn đến, ngay khi vài tên vừa vào cửa trong nháy mắt Thiệu Khiêm liền nổ súng, chúng còn chưa thấy rõ sự tình bên trong đã thành thi thể lạnh dần.
Tiếng súng Thôi Nghị ngừng lại, hướng về đối diện nói, "Giao em ấy cho tao, thuốc giải chất gây ảo ảnh đó chỉ tao mới có, mặc dù thứ này đối với đứa con trong bụng không có hại, nhưng từng giây từng phút trôi qua, độc tính sẽ ăn mòn đầu óc em ấy, mày nhìn bộ dáng bây giờ của em ấy thử xem."
"Đau lòng không?"
Thiệu Khiêm cúi đầu nhìn Thời Thanh trong lòng, quả nhiên, con ngươi người song tính so với vừa càng phóng đại hơn, thần sắc ngốc nghếch chậm chạp, ngoan ngoãn tựa trong ngực anh không nhúc nhích, đôi mắt chỉ còn hư không, dường như không thu được bất cứ thứ gì.
Anh đưa tay vỗ nhẹ mặt Thời Thanh, giọng lo lắng, "Thời Thanh? Em yêu nhìn anh này!"
"Vô dụng, chất gây ảo ảnh này là tao vừa nghiên cứu phát minh ra, tốc độ khuếch tán so với loại trước nhanh không chỉ gấp đôi, lúc đầu tao vốn định cᏂị©Ꮒ em ấy một phát xong sẽ tiêm thuốc giải là vừa vặn, nhưng không sớm không muộn lúc này mày lại đến."
Thôi Nghị cười hai tiếng, tay hơi nắm chặt, ngữ khí như thường: "Thế nào? Giao em ây cho tao chứ?"
Thiệu Khiêm đau lòng ôm Thời Thanh, ôm thật chặt, dùng sức tới tay cánh tay cũng đang run rẩy!
Là kế hoạch của anh không chu toàn, bảo bối của anh mới bị biến thành dạng này, từ khi tỉnh lại một khắc này anh liền bắt đầu hối hận, cũng hận mình quá chủ quan!
Hồi lâu sau, "Cạch" một tiếng, anh ném khẩu súng trong tay ra ngoài, Thôi Nghị thấy thế nhún nhún vai, sau đó đứng lên.
Thiệu Khiêm bao người mình yêu trong lòng cực kỳ chặt chẽ, bờ môi hôn lên chóp mũi nhỏ nhắn xinh xắn của Thời Thanh, sau đó đứng lên từng bước một đi đến chỗ Thôi Nghị.
Thôi Nghị cẩn thận đánh giá gương mặt Thiệu Khiêm, nhiều năm như vậy, ngoại trừ khi còn bé gặp qua một hai lần, hắn còn chưa gặp lại dáng vẻ lớn lên của anh.
Mặc dù chỉ dựa vào thân hình hắn liền nhận ra người, nhưng lúc này nhìn thấy tướng mạo vẫn là kinh diễm một chút.
Tướng mạo đơn thuần, so với người trong ngực anh thì chỉ có hơn chứ không kém, hắn đột nhiên hiểu được vì cái gì mặt nạ là vật bất ly thân của Thiệu Khiêm.
Ngoại trừ sau này rời khỏi, với tướng mạo này của anh, cho dù không phải người song tính, chỉ sợ cũng rất khó lớn lên được dưới mắt Bàng Vinh Đức.
Giống như Lâm Diên vậy.
Thiệu Khiêm đứng trước mặt Thôi Nghị, hắn đưa tay đón Thời Thanh , "Ha, chịu đưa ra sớm thì tốt biết bao? Em ấy cũng không cần..."
Trước mắt Thôi Nghị lóe lên, người trước đó một giây còn không nhúc nhích bỗng từ trong lòng Thiệu Khiêm ngồi dậy mặt trầm như nước nhìn thẳng vào hắn, họng súng đen ngòm cũng theo đó chống lên trán hắn.
Động tác Thôi Nghị cứng đờ, sau đó như hiểu ra cái gì gật gật đầu, cười ra tiếng, "Em gạt tôi?"
Nhớ tới vừa rồi người song tính như là con điếm, thậm chí kém chút ngồi lên dươиɠ ѵậŧ hắn, vậy mà đều là lừa hắn!
Thôi Nghị nhìn chằm chằm đôi mắt Thời Thanh, "Nếu như vừa rồi Thiệu Khiêm không đến, em có phải hay không vẫn ngồi xuống, sau đó lại giống bây giờ dùng súng chĩa vào đầu của tôi?"
Thời Thanh không nói lời nào, thần sắc lạnh lùng, ngón tay hơi cong, cò súng từng chút từng chút kéo căng.
Cậu không thể nói chuyện, chỉ cần mở miệng, sẽ bại lộ sự thật lúc này cậu cũng không hoàn toàn tỉnh táo.
Mới vừa nãy hết thảy đều là thật, nếu như không phải Thiệu Khiêm không để ý thân thể bị thương ôm chặt lấy cậu, rất có thể cậu vẫn chưa tỉnh lại.
Tỉnh táo chỉ là tạm thời, thuốc vẫn còn đang phát huy tác dụng, rất nhanh, cậu sẽ lần nữa biến thành như thế, cho nên, cậu phải thừa dịp lấy còn tỉnh, giết chết Thôi Nghị !
Trong mắt Thời Thanh chậm rãi kéo tơ máu, răng bị cắn chặt, bên trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.
Bên ngoài nhà kho tiếng súng từ dày đặc dần trở nên thưa thớt, đám thuộc hạ của hắn từ đầu đến cuối không có vào, điều này đã tỏ rõ sự thất bại của Thôi Nghị, cảnh sát đã thắng.
"Bọn mày đang nghĩ mình đã thắng có phải không?"
Trong nhà kho trống trải vang lên câu hỏi khó hiểu của Thôi Nghị.
Thời Thanh dừng lại, hỗn độn trong đầu còn không kịp phản ứng, người đã được Thiệu Khiêm ôm chặt lăn qua một bên.
"Oành!"
Toàn bộ nhà kho đất rung núi chuyển, đèn điện nóng sáng bởi vì vụ nổ mà chớp tắt, tro trên trần nhà đổ rào rào xuống, chờ cậu lần nữa ngẩng đầu, nơi vừa nãy đã không có bóng người.
"Toàn bộ nhà kho đều được trang bị thuốc nổ, mảnh đất trống chung quanh cũng không ít, Thời Thanh , nếu như em còn có thể sống được..."
"Tôi nhất định sẽ đến tìm em!"
"Oành!"
"Oành!"
"Oành!"
Bom nổ liên tiếp khiến cảnh sát đang kiểm kê nhân số bên ngoài lập tức cảnh giác, cục trưởng Lương đang chuẩn bị tiến vào nhà kho dừng chân lại.
Trong kho hàng ánh lửa ngút trời, tường gạch lung lay sắp đổ, đất đá bị tạc bay tán loạn, ông nhìn nơi cửa không người bước ra gắt gao nắm chặt tay, sau đó mệnh lệnh, "Lùi về phía sau! Tất cả lùi về phía sau!"
"Oành!"
"A!"
Đột nhiên, mảnh đất từ đầu đến cuối không có động tĩnh cũng bị nổ lên, thân thể một đặc công cùng tên tội phạm trực tiếp bị trúng bom văng lên, hung hăng đập mạnh xuống đất!
Đội cảnh sát cũng không ngờ tới bên ngoài cũng chôn thuốc nổ, lập tức đều bị dư chấn hất tung trên mặt đất.
Tiếng vang ngày càng dữ dội hơn, khắp nơi bị oanh tạc mùi thuốc nổ hoà vào trong gió lốc, toàn bộ đêm tối như bị ánh lửa xé mở, dữ tợn lộ ra răng nanh.
Cục trưởng Lương giữ vững thân thể trừng mắt nhìn vào trong nhà kho, giờ như quái vật khổng lồ đang khởi động.
Phía kia là một máy bay trực thăng cỡ nhỏ, Thôi Nghị muốn chạy!
Hết lần này tới lần khác bọn họ hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, càng không có cách nào xông vào nhà kho ngăn cản hắn!
Lần này nếu để hắn chạy, thật sự sẽ khó mà bắt được!
Tiếng nổ liên tục vang lên, cục trưởng Lương được che chở lui lại, ông quay đầu nhìn nhà kho bởi vì cháy nổ đã trở nên đen ngòm, tiếc hận lặng lẽ rơi nước mắt.
Hai người kia cuối cùng vẫn không kịp thoát ra.
Cả tòa nhà kho đều sụp đổ, thậm chí đến đèn cũng không có, bốn phía đều là xi măng cốt thép lõm chõm, sơ ý một chút sẽ bị đâm xuyên vào người, vĩnh viễn bị chôn ở chỗ này.
Thiệu Khiêm ôm Thời Thanh tránh thoát hòn đá, nhìn cửa sổ cách đó không xa, anh cúi đầu nhìn Thời Thanh đau đớn rêи ɾỉ, nhịn không được thở phì phò dụ dỗ nói: "Bé cưng đừng sợ, nhanh, chờ một chút, chúng ta lập tức sẽ ra ngoài."
Máu chảy nóng hổi ướt nhẹp cả tay Thời Thanh, ý thức cậu mơ hồ bắt lấy quần áo Thiệu Khiêm, vẫn như cũ gọi từng tiếng "Chồng ơi!", dây thần kinh trong đầu cậu giống như bị một bàn tay mạnh mẽ lôi kéo, đã trì trệ không thể nghĩ ngợi, bất cứ lúc nào cũng sẽ đứt phăng.
Thiệu Khiêm cũng đã đến cực hạn, vừa tỉnh liền ở nơi này, thể lực từ ban đầu đã theo không kịp, lá phổi bị thương cộng thêm vận động dữ dội, đến hô hấp đều trở nên khó khăn.
Một mùi máu nồng đậm xông thẳng mà lên, Thiệu Khiêm có chút nghiêng đầu, trong bóng đêm ho khan ra máu, vẫn cố để máu không rơi vào người Thời Thanh, hoàn toàn dựa vào ý chí xông về phía trước.
Dù cho động tác khá cẩn thận, cũng vẫn bị Thời Thanh nhận ra, cậu bắt lấy áo Thiệu Khiêm thật chặt, cố gắng mở mắt ra nhìn mặt anh, "Chồng ơi, anh......"
"Anh không sao, em ngoan nhé, một lát nữa sẽ đưa em đến bệnh viện!"
Trong bóng đêm giọng Thiệu Khiêm mang theo một tia thỏa mãn cười cười, cánh tay nắm chặt, lần nữa tránh thoát một khối bê tông rơi xuống, mắt thấy phía trước đã sắp đến bên cửa sổ, đằng sau dường như có thứ gì đó rơi vỡ nện vào gót chân anh, Thiệu Khiêm không còn kịp suy tư nữa, ôm người vọt mạnh mấy bước cấp tốc lật lại.
"Xoảng!"
Âm thanh pha lê vỡ vụn ngăn trở bước chân rút lui của cục trưởng Lương, tiếng vang này trong âm thanh bom nổ cùng tiếng động cơ quá mức rõ ràng, ông vẫn chính xác nghe được, hất ra cảnh sát bảo hộ chạy đến nơi phát ra tiếng động.
Một màn trước mắt khiến ông triệt để đơ người.
Trong một khu vực đầy mảnh thuỷ tinh vỡ tan, một người đàn ông mặc áo chống đạn dùng phần lưng chống đỡ trên mặt đất, trong ngực còn ôm chặt một người, nơi ống tay áo kéo lên lộ cánh tay cường tráng còn ghim miểng thủy tinh.
Anh ta ngã trên mặt đất hồi lâu, mới hơi giật giật người.
Cục trưởng Lương cùng mấy người nữa nhanh chân tiến lên, liếc mắt liền thấy Thời Thanh được bảo vệ tốt trong ngực Thiệu Khiêm, cuối cùng cũng có thể phần nào thả lỏng.
Đây là cậu học sinh ông từng chút từng chút tận mắt nhìn cậu lớn lên, cậu còn trẻ như vậy không thể chết được.
Ông đi lên đỡ Thiệu Khiêm dậy, bên môi người đàn ông đã nhuốm máu, lại vội vã đem người trong ngực giao cho ông, "Đưa em ấy đi bệnh viện, em ấy bị Thôi Nghị tiêm chất gây ảo ảnh!"
Nói xong lại muốn rời đi, cánh tay chợt bị một người giữ chặt.
Cục trưởng Lương nhìn Thiệu Khiêm gần như đã đến cực hạn, "Cậu đi đâu vậy?"
Thiệu Khiêm nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tay mình không có trả lời, sau đó đặt tay mình lên muốn giật ra, lại bị người trong bộ dáng hỗn độn kia túm càng chặt.
Thời Thanh cái gì cũng không biết, thế nhưng trong mắt đã bắt đầu rơi lệ, thân thể run rẩy liều mạng lắc đầu.
"Bé cưng ngoan nhé, hắn khi dễ em, anh sẽ bắt hắn đền tội!"
Thiệu Khiêm cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu, sau đó gỡ ra bàn tay đang nắm lấy mình đặt về lại, không nhìn thêm chút nào trực tiếp chạy về phía sau nhà kho.