Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 4: Bị kéo đến võ đài tập thể

Trước Sau

break

Giày da đạp ở trên sàn nhà giẫm ra tiếng "cộc cộc", lúc Thiệu Khiêm đến đó những người khác đều đã đến đủ, Bàng Vinh Đức ngồi trên ghế cao như là Hoàng đế nhìn xuống đám người phía dưới, chỉ có Thiệu Khiêm khi đến đứng đấy cùng lão đối mắt, khí thế mới xem như tương xứng.

Bàng Vinh Đức xùy cười một tiếng, mở miệng nói: "A Khiêm tới rồi, thấy thế nào? Con đối với phương diện này xưa nay không thấy hứng thú, lần này nếm thử thấy sao?"

Thiệu Khiêm trực tiếp ngồi vào ghế thuộc về mình, âm thanh điện tử vang lên trong căn phòng vắng vẻ lờ mờ có vẻ hơi quỷ dị, "Không tệ."

"Vậy là tốt rồi." Lão ta nhẹ gật đầu, ngón tay đang đặt trên thành ghế gõ nhịp, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau một hồi, mới nói: "Đúng rồi, lần này là ai tặng người vào? Dẫn tới nhìn xem."

"Cha, người lần này là trong tay thằng năm, đã thẩm tra một lần, một chữ cũng không khai ra. Một giọng nói hơi có chút khàn khàn vang lên, người kia cạo tóc húi cua, bên thái dương có vết sẹo cực lớn, đến mức làm mặt hắn nhìn liền thấy hung ác.

"Lão nhị, anh nói điều này là có ý gì? Không có vấn đề đương nhiên cái gì cũng không có để khai, làm sao? Anh muốn nói là tôi đưa cớm vào?" Tiêu Khải ngồi bắt chéo chân, mái tóc màu đỏ như mặt trời, ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía lão nhị "Chớ có vượt giới hạn."

"Cũng có chút ít khả năng." Âm thanh máy móc vang lên.

"Thiệu Khiêm! Con mẹ nó mày nói lại lần nữa cho ông!"

Tiêu Khải An đứng bật dậy hướng về Thiệu Khiêm đánh tới, lại bị lão nhị ngồi ở giữa ngăn trở, Tiêu Khải An cong chân liền trực tiếp vọt tới chỗ lão nhị, lại bị lão nhị cho một cước đạp vào bụng dưới, trực tiếp bị hai thuộc hạ đồ đen đứng chung quanh ấn quỳ một chân trên đất.

"Cha?" Tiêu Khải An không dám tin nhìn về phía lão cha mình ngồi trên chủ vị.

"Khải An, con cũng hiểu quy củ, cho dù ta tin con, nhưng cớm vẫn thật sự trà trộn vào đây." Bàng Vinh Đức chà chà quải trượng trong tay, "Dẫn người tới đi."

Cửa lớn mở ra, hai người bị đánh đầy máu tươi không nhìn ra nhân dạng bị kéo vào trong, trong đó còn có một người lẩm bẩm, không ngừng thầm thì: "... Không phải tôi, tôi không phải nội ứng......"

"Phịch" một tiếng, hai huyết nhân bị ném xuống đất, trong đó một thân hình tinh tế chính là người song tính bị bắt sát vách ban nãy, Thiệu Khiêm nhìn người nằm trên đất, ngón tay có chút co lại.

Nếu không phải hắn ra tay đủ nhanh, lúc này nằm tại chỗ đó đã chính là người kia.

"A Khiêm, con thấy thế nào?" Lão ta dù bận vẫn ung dung nhìn về phía Thiệu Khiêm, mở miệng hỏi.

"Giết đi."

"Con chó Thiệu Khiêm mày nói cái gì? Người ông đây đưa vào mày dựa vào đâu nói giết liền giết!"

Thiệu Khiêm vừa mới mở miệng, Tiêu Khải An liền vùng vẫy giằng co, "Cha, người của con không có vấn đề gì hết, chỉ là thiếu giám sát, tội không đáng chết, mà hắn cũng đã dạng này, coi như sống sót cũng là phế nhân!"

Tiêu Khải An trừng mắt nhìn Thiệu Khiêm con ngươi đều hiện ra màu đỏ, bên trong là tức giận vô tận.

"Khải An, con quá mức nhân từ." Bàng Vinh Đức phất phất tay, hai thuộc hạ mặc âu phục tiến lên kéo huyết nhân xuống, không bao lâu, mọi người liền nghe được hai tiếng súng vang lên.

"A khiêm, phân phó xuống dưới, đợt người lần này, đều giết hết đi." Bàng Vinh Đức thở dài, giống như đang tiếc hận những sinh mệnh trẻ tuổi như sao sáng cứ như vậy rơi xuống.

Lời này vừa nói ra, người ở chỗ này đều chấn động.

Đến Tiêu Khải An cũng an tĩnh lại.

"Người tôi đã ngủ, tôi muốn dẫn đi."

Giọng điện tử vừa phát ra, tầm mắt mọi người đều từ trên người Bàng Vinh Đức chuyển qua chỗ Thiệu Khiêm.

Đôi mắt Bàng Vinh Đức nguy hiểm nheo lại, khiến bầu không khí cả phòng đều bỗng chốc ngột ngạt, kết hợp với tiếng súng vừa nãy, một cỗ sát khí tràn ngập trong phòng.

Ngay tại khi tất cả mọi người cho rằng một giây sau Bàng Vinh Đức sẽ nổi giận, lão đột nhiên nói một câu, "Mùi vị ngon đến như vậy?"

"Ừm."

Hai người có qua có lại, lão ta ngồi trên cao vị ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài nói: "Sao không nói sớm, không còn kịp rồi......"

Trong phòng, Thời Thanh ôm đầu gối tựa lưng vào thành giường có chút thất thần, dưới người bụng no trướng cảm giác tựa như gậy thịt bự nam nhân còn cắm ở bên trong, cậu bị dập quá độc ác, lúc này căn bản là không thể đi nổi.

Cậu nghĩ đến Chúc Ninh Viễn, trước khi đi cậu chỉ nói mình đi công tác, không rõ ngày về, lúc ấy chồng cậu nhìn cậu với ánh mắt chờ mong như vậy, cũng không biết lần này trở về chồng vẫn còn muốn mình hay không.

Cậu đang xuất thần nghĩ đến, đột nhiên, một tiếng "rầm" vang lên sát vách sang đó là tiếng khóc, cậu khẽ giật mình liền từ trên giường đứng lên chuẩn bị mở cửa, vừa đi đến bên cạnh cửa, trong đầu đột nhiên hiện lên lời nói của Thiệu Khiêm trước khi đi.

Cậu cũng không biết mình vì cái gì đem lời một tên buôn ma túy nhớ kỹ như vậy, nhưng tri giác nói cho cậu biết, Thiệu Khiêm hình như không muốn hại cậu!

Đang do dự, cửa phòng cậu cũng đột nhiên bị mở ra, hai tên đồ tây đen xông vào, không nói lời gì liền túm cậu ra bên ngoài.

"Các người làm gì! Tứ gia bảo tôi ở chỗ này đợi anh ấy, các người buông tôi ra!" Thời Thanh giãy dụa nhưng vẫn bị lôi ra, cậu giương mắt xem xét, ngoài hành lang người song tính cùng đi với cậu ban nãy, lúc này đều vừa khóc vừa bị xách ra bên ngoài.

"Tứ gia?" Tên mặc âu phục cười một tiếng, "Chờ đến lúc Tứ gia thật sự trở thành chủ J.K, lúc đó mày lại nói lời này!"

Nam nhân lôi kéo Thời Thanh đi ra ngoài, lần này cũng không có bịt mắt, hiển nhiên là muốn...... Diệt khẩu.

Căn cứ ở trên đảo được tuần tra cực nghiêm, thậm chí trên cầu còn dự sẵn tay bắn tỉa, lòng bàn tay Thời Thanh đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, lúc này coi như cậu xuất thủ cũng không có đường sống, chớ nói chi là thể lực cậu đã sớm bị Thiệu Khiêm làm tiêu hao hơn phân nửa trên giường.

Bọn cậu bị kéo tới võ đài, mấy người song tính khóc rất đáng thương, lúc rời đi kia hai gã âu phục kia vẫn không quên từ trên người bọn họ bóp vυ" vài phát, sau đó nam nhân ở trường huấn luyện này đều đến vây quanh, trong mắt đầy ắp dâm tà.

Thời Thanh vô thức lui hai bước tựa chung một chỗ cùng mấy người song tính khác, làm xong động tác cậu mới nhớ tới, sau lưng không phải là chiến hữu của cậu, chỉ là những thiếu niên trẻ tuổi không có chút năng lực tự vệ nào.

"A ~ Nhìn đi các huynh đệ! Lão đại đưa cái gì đến cho chúng ta này!"

Một tên hưng phấn quát to một tiếng, bọn hắn như là sói nhìn thấy thịt, chậm rãi hướng về phía bọn người Thời Thanh đi tới gần.

"Chậc chậc chậc, thật xinh đẹp!"

Một tên mạnh mẽ đánh tới, mấy người song tính vừa la, vừa lập tức chạy trốn, né tránh khắp toàn bộ võ đài, Thời Thanh cũng trốn tránh những nam nhân đang duỗi tay ra, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Nếu như có thể xử lý tay súng bắn tỉa bên trên, bọn cậu có lẽ còn có cơ hội sống sót!

Chung quanh nam nhân quá nhiều, vạn nhất bị bắt được, bọn cậu nhất định sẽ chết dưới thân chúng, bất luận thân thể có da^ʍ đãиɠ đến đâu đều không chịu được đông như vậy, mọi người vừa chạy trốn vừa khóc.

Không bao lâu, tiếng cười da^ʍ đãиɠ liền cùng với một trận tiếng khóc vang lên, Thời Thanh quay đầu nhìn lại liền thấy một cậu nhóc song tính đã bị các nam nhân chặn được, cứ như vậy màn trời chiếu đất mà cưỡng hiếp cậu ấy!

Người song tính kia chung quanh bị vây chặt, Thời Thanh loáng thoáng chỉ có thể nhìn thấy cậu ta bị nhấn trên mặt đất, bên trong miệng, trong mông đít lỗ bướm đều cắm gậy thịt bự đâm thọc cực nhanh.

Càng ngày càng nhiều thiếu niên song tính bị bắt lại, nhấn dưới thân thể, tiếng da thịt va chạm "bạch bạch bạch" liên tiếp vang lên, nơi vốn là chỗ huấn luyện lúc này nghiễm nhiên thành chốn để bọn chúng giao phối, trong lòng Thời Thanh đau xót, nhiều thiếu niên trẻ dại như vậy, thậm chí cậu hôm nay cũng phải chết ở chỗ này, còn là cách chết không thể chịu nổi nhất.

Thời Thanh né tránh lũ động dục nhào đến chỗ mình, trong một thoáng vừa thất thần, cánh tay liền bị một bàn tay lớn bắt lấy.

"Bảo bối, chạy cái gì, cưng xem bọn họ sướиɠ bướm chưa kìa, đến, các anh đây cũng chơi với cưng!"

Thời Thanh khẽ cắn môi, hai chân đứng vững, tay cũng dùng sức cào lên cổ tay gã chuẩn bị động thủ, nhưng tên nắm tay cậu đột nhiên bay ra ngoài, ngay tiếp theo thân thể của cậu cũng bị một người dắt lấy kéo ra bên ngoài, một cánh tay cường tráng vòng qua ôm lấy eo của cậu, đem cánh tay nam nhân kia còn giữ trên cánh tay cậu đẩy ra.

Cậu chỉ tới kịp nghe chung quanh kêu một tiếng Tứ gia, còn chưa thấy rõ người đã bị cuốn vào trong một cái ôm ấp, cả người cũng bị bế đi về phía căn cứ.

 

break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc