Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 32: Ép Thời Thanh rời đảo

Trước Sau

break

"Lão đại, sau khi đều tra cho thấy người song tính này đã thêm ma tuý vào thuốc của ngài Bàng!"

 

Trong tầng hầm ngầm lờ mờ, thiếu niên song tính bất lực cúi đầu, hai cánh tay bị xích sắt treo lên cột chữ thập, thậm chí không được mặc y phục, vết máu trên đùi trắng nõn đáng sợ, tất cả đều chảy ra từ chỗ đó ở thân dưới.

 

Gabriel chỉ liếc mắt nhìn tờ xét nghiệm trên tay thuộc hạ, tiến lên mấy bước nắm lấy cằm người song tính, nhìn mặt cậu ta đã trở nên trắng bệch, dùng tiếng Trung không quá thuần thục ngắn gọi nói: "Là ai, sai mày làm."

 

Thiếu niên suy yếu nhấc nhẹ mí mắt, hơi thở yếu ớt nhìn chẳng khác người chết là bao, cậu chỉ nhìn tên lính đánh thuê cường tráng trước mặt một chút, lại lần nữa rũ đôi mắt xuống.

 

Gabriel hơi suy nghĩ sau đó buông cằm cậu ra, móc trong túi ra một cái khăn xoa xoa tay, tiếp theo lại vỗ tay.

 

Chỉ chốc lát sau, tầng hầm an tĩnh vang lên một âm thanh dồn dập, nguy hiểm cận kề khiến thân thể cậu ta run lên, ngay sau đó, một tiếng chó sủa vang lên ngoài cửa.

 

Con ngươi thiếu niên đột nhiên co lại, sợ hãi làm cậu lập tức hồi chút sức lực, không để ý hạ thân còn đang chảy máu bắt đầu giãy dụa!

 

Lính đánh thuê huýt sáo, con chó kia tựa như nghe hiểu xông lên một ngụm ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ rũ xuống giữa hai chân của thiếu niên.

 

Cậu ta kinh hoảng thở một tiếng, muốn thét lên nhưng không phát ra được, trừng lớn mắt nhìn con chó hưng phấn dùng đầu lưỡi vòng quanh thứ mềm nhũn của mình rồi mυ"ŧ vào, phát ra tiếng "chậc chậc".

 

Súc sinh không hiểu gì, thậm chí chỉ cần một giây sau con chó không hề có điềm báo trước cắn đứt chỗ đó của cậu, nếu như vậy cậu tình nguyện để nhóm lính đánh thuê giết mình!

 

"Không... Đừng...... Các người giết tôi đi! Giết tôi đi!"

 

Nước mắt ào ạt từ trong hốc mắt rơi xuống, thiếu niên song tính lắc loạn đầu tóc, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng lạnh lùng tàn nhẫn "Bắt đầu đi!", con chó to phút chốc đứng hai chân lên, con dươиɠ ѵậŧ bự cương cứng chảy nước trực tiếp nhắm ngay cửa bướm máu me đầm đìa kia thọc mạnh vào!

 

"Aaaaa...!!!"

 

Âm thanh thê lương vang lên trong tai mỗi người ngồi trong phòng khách, Lâm Diên đã thay quần áo sạch sẽ ngồi một mình trên ghế salon, Thiệu Khiêm từ từ nhắm hai mắt tựa ở chiếc ghế vừa được thay mới, Trần Nham cùng Tiêu Khải An cũng đã đến, mỗi người ngồi một bên, ai cũng không mở miệng.

 

Cho đến khi Gabriel từ dưới tầng hầm đi đến, Trần Nham mới dùng sắc mặt khó coi hỏi một câu, "Thế nào?"

 

Gabriel không trả lời, ánh mắt thẳng tắp rơi vào trên người Thiệu Khiêm.

 

Bàng Vinh Đức còn chưa vượt qua cơn nguy kịch, mà thiếu niên song tính được chứng thực là người hạ thuốc Bàng Vinh Đức bị kéo đến tầng hầm đã hơn hai giờ, trong thời gian đó tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.

 

Thiệu Khiêm đối diện cùng Gabriel, đôi mắt hẹp dài như băng tuyết, thấy tên lính đánh thuê nhìn người bên cạnh mình, Thiệu Khiêm đồng thời nhìn sang.

 

Tóc Thời Thanh ướt đẫm dính trên trán, sắc mặt tái nhợt cắn chặt môi, cậu vừa nhìn thấy con chó kia đi xuống tầng hầm, dĩ nhiên cũng biết phía dưới đang diễn ra chuyện gì.

 

"Em yêu?"

 

Giữa tiếng kêu gào thê thảm trong đại sảnh truyền đến âm giọng điện tử của Thiệu Khiêm, vang lên trong những người khác trong tai tiếng vang quỷ dị, nghe vào Thời Thanh nơi này lại phá lệ ôn nhu.

 

"Tứ gia...... Muốn ói......"

 

Dạ dày Thời Thanh quặn lên, đôi mắt ướt sũng nhìn Thiệu Khiêm.

 

Thiệu Khiêm lập tức cảm thấy đau lòng, Thời Thanh vốn không ốm nghén nghiêm trọng như thế, nhưng lại không nhịn được trước chuyện này, anh thình lình đứng lên đỡ cậu từ trên salon lên đi ra bên ngoài.

 

Lâm Diên nhìn bóng lưng Thiệu Khiêm, đôi mắt có chút hơi nước, cậu hít vào một hơi thật sâu, lúc này mới một lần nữa ngồi xuống.

 

Cậu muốn ở chỗ này đợi tin Bàng Vinh Đức chết!

 

Nhưng mà sau một giây, cửa trên lầu bị đẩy ra, bác sĩ lau mồ hôi trên trán, cẩn thận mở miệng, "Ngài ấy đã qua cơn nguy kịch!"

 

Trái tim Lâm Diên trong nháy mắt chìm xuống.

 

Thiệu Khiêm đưa Thời Thanh rời đi, Lữ Toản dĩ nhiên cũng đi theo, Trần Nham nhẹ nhàng thở ra đứng dậy, Tiêu Khải An nhìn lâu hơn chút mới đi.

 

Chỉ có Lâm Diên ngồi trên ghế sa lon, bỗng dưng giật mình nghe một tiếng thét lên trong tầng hầm.

 

Chỉ một lát sau, người song tính kia bị mang ra ngoài, Lâm Diên nhìn thấy bộ dáng lúc chết của cậu ta vô cùng thê thảm, hai cái huyệt nhão nhoẹt thịt lật hết ra bên ngoài, núm ti cũng bị cắt mất, toàn thân như ngâm trong bể máu, lính đánh thuê khiêng ra chảy dài trên sàn.

 

Cậu run rẩy nhấc từng bước chân đi lên lầu, sau đó dừng lại trước cửa, bên trong truyền đến giọng nói làm người ta kinh khủng, là tên lính đánh thuê kia.

 

"Người song tính trước khi chết đã nhận tội, nói là do Tứ gia sai bảo, Ngài Bàng, xem ra con của ngài, so với tưởng tượng còn không đáng tin cậy hơn."

 

Trong phòng yên tĩnh như chết, hồi lâu, Bàng Vinh Đức mới suy yếu mở miệng, "Giết hắn."

 

Lâm Diên có chút kinh hoảng lui lại mấy bước, đỡ lấy tường mới miễn cưỡng đứng vững, đợi một lát mới đưa tay gõ cửa, đẩy ra đi vào, "Cậu ơi."

 

Đôi mắt Bàng Vinh Đức vẫn hơi tan rã, trùm ma tuý ngày thường hung lệ, nay trên mặt lộ ra một luồng tử khí, lúc nhìn thấy cậu miễn cưỡng lộ ra nụ cười, đưa tay ngoắc ngoắc, Lâm Diên lập tức đi qua.

 

Gabriel lườm Lâm Diên, sau đó lui xuống.

 

"Diên nhi......" Bàng Vinh Đức suy yếu gọi một tiếng.

 

Thân thể thiếu niên song tính mong manh, lúc cúi người phần eo cơ hồ hõm vào dưới lớp quần áo, cậu đáp: "Cậu, khoảng thời gian này con sẽ ở chỗ này chăm sóc người."

 

Bàng Vinh Đức nhẹ nhàng thở ra gật đầu, "Doạ đến con rồi."

 

Lâm Diên chỉ cười cười không tiếp tục nói chuyện.

 

Thời Thanh vừa về biệt thự đã xông vào phòng vệ sinh, Thiệu Khiêm vỗ lưng cậu, hỏi Lữ Toản đang đứng sau lưng, "Ngũ gia còn chưa trở lại sao?"

 

"Ngũ gia về đến nửa đường thì bị gọi quay lại, nói là Bàng Vinh Đức có việc bàn giao."

 

Thời Thanh che miệng đem cảm giác nôn mửa ép xuống, ngẩng đầu nhìn Thiệu Khiêm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ nghiêm túc, "Tứ gia hãy chuẩn bị đi, mới vừa rồi ánh mắt tên lính đánh thuê kia, làm em cảm thấy dường như đã làm gì đó với người song tính dưới tầng hầm."

 

Thiệu Khiêm dĩ nhiên biết, chỉ là anh không muốn nói ra trước mặt Thời Thanh, lại quên cho dù cậu đã mang thai, khứu giác vẫn linh mẫn dị thường, dễ dàng ngửi được mùi kì lạ trong biệt thự lúc ấy.

 

"Không sao đâu, phòng tuyến khu vực biển đã hoàn thành." Thiệu Khiêm giúp cậu lau sạch miệng, lúc này mới quay đầu nhìn Lữ Toản một cái, Lữ Toản hiểu ý đi đến thư phòng, Thiệu Khiêm nói: "Dùng máy truyền tin gửi tọa độ, Liễu Nguyên sẽ đưa em rời đi, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, sau khi mọi chuyện thành công, anh sẽ về nhà tìm..."

 

"Em không đồng ý!" Thời Thanh không chút suy nghĩ đánh gãy lời nói của anh, cậu lắc đầu, âm thanh bén nhọn gần như khàn giọng, "Đây là nhiệm vụ của em, em nên ở lại đây cùng anh đối mặt!"

 

Bây giờ tình huống Bàng Vinh Đức trên đảo nếu như động thủ phần thắng cũng không lớn, nhưng cho dù là biết vậy, cậu cũng không muốn tách ra với Thiệu Khiêm, cậu nhất định phải nhìn Thiệu Khiêm an toàn.

 

Huống chi, một khi cậu gửi tín hiệu ra ngoài, cảnh sát sẽ lập tức lên đảo, dưới tình huống hỗn loạn, cảnh sát nhất định sẽ động thủ với Thiệu Khiêm.

 

Từ khi cậu biết thân phận này của Thiệu Khiêm cậu đã suy nghĩ kỹ, chờ sau khi nhiệm vụ hoàn thành sẽ nói Thiệu Khiêm là người của mình, để anh một lần nữa lấy thân phận Chúc Ninh Viễn trở về xã hội.

 

Cho dù là tức giận, cậu cũng không thể trơ mắt nhìn Thiệu Khiêm bị tống vào ngục giam, cậu chỉ ích kỉ lần này, cùng lắm thì cậu từ bỏ thăng quan, thậm chí từ chức cũng được.

 

"Thiệu Khiêm, anh lừa em, em còn chưa tha thứ cho anh, nếu anh dám đưa em đi, em sẽ chán ghét anh."

 

Nước mắt Thời Thanh lại ứa ra, cậu hung hăng đưa tay lau đi, hận mình mềm yếu đồng thời cũng sợ hãi rời xa Thiệu Khiêm.

 

Cậu luôn có loại dự cảm xấu, nếu như lần này tách nhau ra về sau sẽ không còn gặp lại.

 

"Em đang có thai, nếu em ở trên đảo anh sẽ không thể nào an tâm, cho nên em nhất định phải đi." Thiệu Khiêm rút lại bàn tay đang đặt trên lưng cậu, đứng thẳng người, giọng nói ngoài ý muốn lạnh lẽo cứng rắn, "Huống chi, em có hận anh hay không, chỉ cần anh còn sống, em cũng chỉ có thể đi cùng với anh."

 

Thời Thanh không dám tin nhìn anh, ngay sau đó biệt thự vang lên tiếng hét giận dữ, "Thiệu Khiêm!"

 

Thiệu Khiêm quay người đi ra ngoài, Lữ Toản đã cầm máy truyền tin xuống, Liễu Nguyên cũng đứng đợi sẵn bên cạnh ghế sô pha, quần áo cũng đổi, trên chân cũng trang bị giày tiện chiến đấu.

 

"Tứ gia, lính đánh thuê đã bắt đầu giới nghiêm toàn đảo."

 

Lữ Toản đưa máy truyền tin cho Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm trực tiếp giao cho Thời Thanh , "Đêm nay sợ là không thể ngủ, báo tin cho người ngoài phòng tuyến biển, nếu thuyền cảnh sát tới gần không cần cản, còn lại bất luận là ai, cũng đừng để bọn chúng còn sống!"

 

"Vâng!" Lữ Toản đáp lời lui ra.

 

Thời Thanh cầm máy truyền tin rơi nước mắt, Thiệu Khiêm cũng không thèm nhìn cậu một cái, trực tiếp căn dặn Liễu Nguyên: "Đưa em ấy ra ngoài, trên đường phải cẩn thận, sau khi tới nơi cậu cứ ở bên cạnh em ấy, tạm thời đừng về đảo."

 

Liễu Nguyên nghe vậy khẽ giật mình, đang chuẩn bị mở miệng, Thiệu Khiêm đã chuyển ánh mắt sang người song tính đang yên lặng rơi lệ, sức quan sát hơn người, liếc mắt đã thấy thân thể Thời Thanh hơi run.

 

Người song tính sau khi mang thai tính nhẫn nại mạnh cỡ nào cũng như biến thành người khác, Thiệu Khiêm chỉ sợ mình nhịn không được ôm cậu vào ngực dỗ dành để cậu thôi khóc, nhưng bây giờ không được.

 

Thiệu Khiêm thay quần áo cho Thời Thanh xong, lại mặc áo chống đạn vào, sau đó tự mình đưa Thời Thanh lên thuyền, cậu trầm mặc suốt đoạn đường đi, cho dù cậu phối hợp, nhưng lúc lên thuyền anh vẫn dùng còng tay khoá cậu vào trên ghế sô pha trong khoang thuyền.

 

Thời Thanh trừng đôi mắt đỏ bừng nhìn anh, Thiệu Khiêm nhìn Thời Thanh một lúc lâu, đột nhiên vươn tay tới bóp lấy gáy cắn lên môi cậu.

 

Nụ hôn này thật thô bạo, Thời Thanh từ từ nhắm hai mắt tiếp nhận, cậu không muốn nói lời nào, Thiệu Khiêm cũng không mở miệng, chỉ là lúc Thiệu Khiêm đi khỏi khoang tàu, sau lưng truyền đến giọng Thời Thanh, lãnh đạm như chết lặng.

 

"Thiệu Khiêm, em hỏi lại một lần cuối cùng, anh vẫn sẽ đưa em đi sao?"

 

Bước chân Thiệu Khiêm không ngừng, Thời Thanh nhìn thân ảnh cao lớn của anh biến mất sau cánh cửa, bờ vai cậu không ngừng run rẩy, vành môi căng cứng, cố gắng nhin xuống xúc động muốn van xin anh.

 

Tiếng động cơ vang lên, Liễu Nguyên cũng tới ngồi bên cạnh cậu, thanh niên thích cười lúc này cũng trầm mặt.

 

Thời Thanh nắm chặt hai cái máy truyền tin, trong đó một cái là lúc cậu mới vừa lên đảo giấu ở bể nước phòng vệ sinh trong căn cứ, về sau cậu đi tìm lại không thấy, thì ra cũng là bị Thiệu Khiêm thu giữ.

 

Nhưng không đợi cậu suy nghĩ nhiều, "Đoàng" một tiếng súng vang, Thời Thanh phút chốc ngẩng đầu, Liễu Nguyên vội vàng đến buồng nhỏ trên thuyền, thuyền đã khởi động, nơi xa bên bờ biển hỗn loạn tưng bừng.

 

Hoàng hôn dần buông, tiếng nổ súng lửa đạn loé lên in vào trong đôi mắt Liễu Nguyên.

 

Bắt đầu.

 

***

 

Thiệu Khiêm vừa xuống khỏi thuyền lập tức chạy trở về, ở trên đảo bốn phía vang tiếng súng, các huynh đệ đã giao thủ không ngừng.

 

Anh ngồi lên xe đi thẳng đến biệt thự Bàng Vinh Đức, chỉ cần giết lão, lính đánh thuê trên đảo bị cắt mất kinh tế sẽ không còn động thủ.

 

Loại người lấy tiền làm việc này, chỉ cần giết chết người trả tiền là được.

 

Xe lắc lư chạy về phía trước, Thiệu Khiêm ngồi ghế sau, gió gào thét thổi qua bên tai, đột nhiên, một ánh sáng chói mắt chợt lóe lên, sau một khắc, ghế lái bị bắn vỡ vụn, một viên đạn xuyên qua huyệt thái dương tài xế, xe lập tức mất khống chế, thẳng tắp lao vào một bên bờ tường.

 

Một bảo tiêu đẩy cửa xe muốn nhảy xuống, Thiệu Khiêm ngăn cản hắn, "Có bắn tỉa! Đừng xuống xe!"

 

"Oành" một tiếng vang thật lớn, xe đụng phải tường, bình xăng bị thủng, mấy xe chạy theo đằng sau thấy thế lập tức dừng lại.

 

Nhóm bảo tiêu cầm súng kéo nhau chạy xuống, Lữ Toản cấp tốc mở cửa xe bên cạnh, Thiệu Khiêm đẩy cái xác mắc kẹt bên cạnh ra, mình cũng tàn tạ chui khỏi xe.

 

Lữ Toản đang tính mở miệng hỏi thăm, con ngươi phút chốc phóng đại, Thiệu Khiêm quay đầu...

 

"Ầm!"

 

Một tiếng súng vang, tiếp theo trong chớp mắt, tiếng vang bén nhọn mưa đạn phá tầng không mà đến.

 

Cách đó không xa là tên lính đánh thuê mặc áo ba lỗ màu đen, dẫn một đám người trong tay cầm súng ŧıểυ liên hướng bên này bắn phá, cửa kính xe bị các viên đạn nện thành vô số mảnh nhỏ.

 

Thiệu Khiêm cùng cặp mắt màu xám đối diện nhau, sau một khắc, hắn liền giơ súng lên, các huynh đệ đồng thời đối mặt đám lính đánh thuê không cần mạng kia.

 

Giữa mưa bom bão đạn, bức tường bị bắn trúng rơi lộp độp, nhóm lính đánh thuê cũng bắt đầu tìm chỗ che chắn, không giống lúc đầu mạnh mẽ xông tới.

 

"Bành!"

 

Một anh em bên cạnh Thiệu Khiêm theo đó ngã xuống đất, nhưng sau một khắc, chỗ lính bắn tỉa xa như vậy vẫn ăn một viên đạn vào trán.

 

Lữ Toản cầm súng ngắm, vỏ đạn văng ra, hiện tại chỗ cao bên kia lính đánh thuê đã không còn súng ngắm, ưu thế lập tức nghịch chuyển.

 

Ở trên đảo bốn phía vang lên tiếng súng, những nhân viên không có vũ khí như chuột chạy tới chạy lui trong toà nhà, bọn họ không phân biệt được bên nào là người nhà, bên nào sẽ chĩa súng vào họ.

 

Đám mặc vest đen cứ mấy người một đội, gặp người là nổ súng, khắp nơi đều là thi thể.

 

Mấy tên thì thừa dịp hỗn loạn vụng trộm đến bến tàu muốn đào tẩu, mới vừa lên thuyền, "Oành" một tiếng, bầu trời đêm sáng như ban ngày, người trên thuyền bị nổ từng mảnh bay lên trời!

 

Toàn bộ đảo nhỏ bị phong bế thành Luyện Ngục, sợ hãi, giết chóc, gào thét khắp nơi đều có thể thấy được, ánh lửa ngút trời.

 

Súng ŧıểυ liên trong tay điên cuồng xả đạn ra bên ngoài, Thiệu Khiêm thần sắc lãnh khốc, trên mặt đã bị đạn sượt qua hở ra một vết thương chảy máu xuống dưới.

 

Hai phe hỏa lực tương đương, nhóm lính đánh thuê đã qua nghiêm chỉnh huấn luyện, thường du tẩu kề cận cái chết, nhiều hơn mấy phần trực giác của dã thú, Lữ Toản ở phía sau toà nhà tìm một nơi cao, Thiệu Khiêm sau khi lại xử lý một tên lính đánh thuê, trong lòng nổi lên một dự cảm bí ẩn quái dị, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

 

"Đoàng đoàng đoàng..."

 

Đột nhiên, bảo tiêu bên cạnh lao vào chắn trước người Thiệu Khiêm, thay anh lãnh hết số đạn khiến thân thể biến thành cái sàn.

 

Lại một thế lực mới xuất hiện bọc đánh họ từ cánh trái!

 

Thiệu Khiêm mượn thi thể bảo tiêu yểm hộ mình lui về phía sau bức tường, khi nhìn đến thân ảnh kia trái tim chấn động!

 

Là Trần Nham!

 

Gabriel cùng Trần Nham sao có thể đồng thời xuất hiện ở đây, để một mình Bàng Vinh Đức ở biệt thự!

 

Thiệu Khiêm cuối cùng biết linh cảm quái dị kia từ đâu mà đến, mắt thấy Trần Nham càng ngày càng gần, anh như là một chú báo đen, cầm súng ŧıểυ liên lăn mình một cái lần nữa từ bức tường xông ra ngoài, thẳng tắp đối đầu Trần Nham.

 

Trên lầu Lữ Toản đang ngắm vào một tên lính cách đó không xa, nổ súng liền thấy óc văng ra từ đầu của đối phương, hắn chậm rãi di chuyển họng súng, đối mặt bóng lưng nhanh nhẹn đang nhào lộn tránh thoát đạn.

 

Tiêu Khải An từ trên xe bước xuống, thần sắc như thường lên tiếng chào bảo vệ canh giữ ở cổng biệt thự Bàng Vinh Đức, nhóm lính đánh thuê cũng biết là Bàng Vinh Đức gọi hắn đến, nên không có nhiều phòng bị.

 

Nhưng mà tiếp theo chỉ trong chớp mắt, ngón tay Tiêu Khải An khẽ động, súng máy hạng nhẹ phía sau bỗng nhiên rơi vào trong tay hắn.

 

"Đoàng đoàng đoàng"

 

Mấy viên đạn bay ra ngoài, tên lính canh cổng bị bắn banh xác, máu me tung tóe rơi vào cổng nhìn vô cùng kinh dị.

 

Thanh niên tóc đỏ dửng dưng, chiếc đinh trên môi vì hắn nhoẻn cười mà lóe lên ánh sáng, hắn cầm súng ŧıểυ liên trong tay sải bước đi vào, "Các huynh đệ! Giết Bàng Vinh..."

 

"Đùng!''

 

Nhưng mà hắn còn chưa kịp nói hết, một tên lính đánh thuê liền từ trong đi ra, đạn lập tức bay tới.

 

Thân thể Tiêu Khải An nhanh hơn đại não đã lăn khỏi chỗ đó, bảo tiêu đi phía sau hắn đã bị bắn không ra hình dạng.

 

Lính đánh thuê lãnh khốc giơ súng lên bắn phá, tiếng súng đưa tới càng nhiều bảo tiêu, vừa mới biệt thự còn trống trải trong nháy mắt đã bị bao vây, họng súng máy nhắm ngay nơi bọn họ ẩn thân không ngừng xả đạn.

 

Hỏa lực quá mạnh khiến Tiêu Khải An đến sức đánh trả cũng không có.

 

Gabriel!

 

Trúng kế rồi!

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc