Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 29: Bại lộ thân phận

Trước Sau

break

Ánh đèn vàng chiếu đến hành lang, Thời Thanh đã thấy rõ khuôn mặt nam nhân.

 

Cặp mắt đào hoa lăng lệ hất lên, xương lông mày cao ngất, mũi thẳng đứng, đôi môi mỏng, tướng mạo tuấn mỹ vô cùng, lại lộ ra mấy phần lạnh lẽo.

 

Cặp mắt này trước đây chỉ khi đang nhìn cậu mới có thể toát ra vẻ dịu dàng.

 

Thời Thanh cùng người kia đối mặt, nước mắt không khống chế thuận theo khuôn mặt rơi xuống bàn tay nam nhân đang che miệng mình, dường như sắp làm bỏng tay anh.

Cậu không giống như vừa rồi khóc lớn như vậy, chỉ im lặng rơi nước mắt, thật giống như van nước hỏng không đóng được.

 

Hiển nhiên anh cũng không nghĩ tới lúc này cậu lại đột nhiên đến thư phòng.

 

Mà anh, không có mang mặt nạ, không có trang bị máy biến âm.

 

Nhìn thấy Thời Thanh rơi nước mắt, anh càng không biết làm sao, vội vàng buông tay ra, một tay bối rối lau nước mắt cho cậu, một tay xoa lưng cậu, lo lắng động tác vừa rồi của mình quá manh, đụng vào làm cậu đau.

 

"Chồng ơi......" Giọng Thời Thanh khàn khàn.

 

"Anh tới đón em về nhà sao?"

 

Thời Thanh sợ hãi không dám nhìn vào ánh mắt của đối phương, trong mộng đôi mắt Chúc Ninh Viễn cũng lạnh như vậy, ép hỏi cậu tại sao có thể lên đỉnh khi nằm dưới thân Thiệu Khiêm.

 

Cậu sợ hiện tại Chúc Ninh Viễn cũng sẽ lạnh lùng hỏi mình như vậy.

 

Nhìn Thời Thanh trong bộ dáng này, Thiệu Khiêm đau lòng ghê gớm, anh tận lực thả nhẹ động tác không hù đến cậu, nâng cằm cậu lên để Thời Thanh nhìn mình, dụ dỗ nói: "Ngoan, chúng ta sẽ về nhà sớm thôi, không khóc nữa có được hay không?"

 

Chỉ một câu như vậy, trong nháy mắt khiến Thời Thanh tủi thân đến cực hạn.

 

Cậu nhào vào lồng ngực Thiệu Khiêm, nước mắt cứ thế tràn ra, thân thể cũng hơi run rẩy, Thiệu Khiêm nhắm mắt lại ôm lấy cậu, cảm nhận thân thể ấm áp trong lòng mình.

 

Anh biết, Thời Thanh lúc này chỉ là đột nhiên nhìn thấy anh nên không kiềm chế được nỗi lòng, đợi một hồi, bảo bối của anh sẽ cấp tốc phản ứng lại.

 

Mà anh, cũng sẽ nghênh đón phán quyết của cậu.

 

Những ngày này, Thời Thanh vì sợ người ta hoài nghi mới thuận theo yếu đuối, nhưng anh đã nhìn cậu lớn lên, lúc người này ở trường cảnh sát lấy tư cách người song tính thân thể mềm mại đánh thắng tất cả học viên cùng khoá, đạt được thành tích cao nhất trường, anh cũng ở ngay dưới đài nhìn xem.

 

Nhìn người kia một thân chật vật đứng lên, trên mặt chỗ bầm xanh chỗ bầm tím, lại vì lấy được tốt nghiệp hạng nhất mà cười vô cùng thoải mái, thần thái sáng láng.

 

Anh vì bảo bối của mình mà kiêu ngạo, cũng tràn ngập bi ai.

 

Người kia là cảnh sát, một người chấp pháp giỏi.

 

Mà anh là tội phạm, một kẻ buôn ma túy.

 

Thời Thanh tuy nhỏ yếu thiện lương, nhưng đứng trước người gian ác chưa từng nương tay.

 

Giống như Mạc Viễn Hàng hay Thôi Chí.

 

Giống như lần anh dùng thân phận Chúc Ninh Viễn làm con tin xuất hiện trong kho hàng giao dịch, lúc đó Thời Thanh mặc áo chống đạn xông tới không chần chừ bắn giết đám tội phạm cứu anh.

 

Quả nhiên, thân thể trong ngực đột nhiên ngừng run rẩy, sau một hồi, Thời Thanh ngẩng đầu lên, đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh ra, sau đó chính mình lui về sau mấy bước cùng anh kéo dài khoảng cách.

 

Đôi mắt lạnh lẽo như trong dự liệu.

 

"Thiệu Khiêm."

 

Đây là lần đầu Thời Thanh gọi cái tên này, Thiệu Khiêm thật rất thích, anh không thích Thời Thanh gọi mình là "Tứ gia."

 

Khoé môi Thiệu Khiêm nứt ra một nụ cười khổ, "Là anh đây, bảo bối, anh..."

 

"Đừng nói chuyện với tôi!"

 

Thời Thanh nghiêm nghị đánh gãy lời anh, ngực kịch liệt chập trùng, một cỗ lửa giận nồng đậm thiêu đốt, cậu khắc chế không được gầm nhẹ lên tiếng, "Từ ngày đầu tiên tôi đến nội ứng, anh đã đùa bỡn tôi!"

 

Cậu đang có mang cảm xúc rất bất ổn, Thiệu Khiêm không dám chọc giận cậu, cưỡng ép bắt lấy tay cậu ôm vào trong lòng vuốt lông sờ lưng của cậu, tay cũng giữ chặt người ta lại.

 

"Đừng nóng giận bảo bối, đừng nóng giận, anh không có đùa bỡn em, lúc đó em đột nhiên xuất hiện ở trên đảo, anh không biết làm sao giải thích với em thân phận của mình, càng không có khả năng để em nằm dưới thân tên khác, bảo bối, anh rất yêu em."

 

Thời Thanh tức tối suy nghĩ, hô hấp nặng nề.

 

Lúc mới tới cậu ngày ngày áy náy tưởng niệm "Chúc Ninh Viễn", trong đôi mắt Thời Thanh ngoại trừ phẫn nộ chậm rãi rơi vào mê mang.

 

Nam nhân đã cùng cậu kết hôn rốt cuộc có tồn tại không?

 

Khoảng thời gian này từ cậu chịu đựng sự tra tấn từ tâm lý đến cam chịu tùy ý nam nhân đùa bỡn thân thể, cuối cùng vì đối với gã có hảo cảm mà đêm không thể say giấc.

 

Thế nhưng hiện thực đột nhiên nói cho cậu biết, "Chúc Ninh Viễn" người này cho tới bây giờ vốn không tồn tại, dù cho cậu có hoàn thành nhiệm vụ về đến nhà, cũng không nhìn thấy......

 

Tuy nói mới đầu cậu hoài nghi thân phận Thiệu Khiêm, cũng từng thử thăm dò, nhưng nam nhân không để lộ bất cứ sơ hở gì, cậu cũng yên tâm.

 

Thời Thanh ép nước mắt lại muốn rơi xuống, ép buộc khóe môi làm ra một nụ cười mỉa mai, "Không có đùa bỡn tôi? Tứ gia, thay một thân phận khác để ân ái cùng vợ mình có phải là thích thú hơn không? Nhìn vợ của mình trong lòng bất an có phải rất vui vẻ không?!"

 

Thiệu Khiêm ôm cậu thật chặt, vẫn như cũ vuốt lưng của cậu, ý đồ để Thời Thanh bớt nóng, "Bảo bối, không phải như em nghĩ đâu, chỉ cần là làm cùng em, anh luôn rất vui vẻ."

 

Nghe nói như thế, Thời Thanh sắp bị chọc giận đến bật cười, cậu chỉ chỉ động tĩnh bên cạnh, "Vậy cái gì đây?"

 

"Anh không có đụng vào Lâm Diên! Anh chỉ chạm vào mỗi em thôi, anh thề!"

 

Thiệu Khiêm dắt tay Thời Thanh kéo đến bàn làm việc chỉ vào màn hình máy tính.

 

Trong đó có hai bóng người quấn lấy nhau giao hợp, người song tính trên mặt mang theo dâm mỹ mê mang, tựa hồ không được thanh tỉnh, cậu ta gắt gao quấn lấy nam nhân trên thân, nước miếng cùng nước mắt tràn khắp mặt mũi, toàn thân bởi vì vật kia ra vào có chút tàn bạo mà điên cuồng run run.

 

"A ứm á... Anh họ nhẹ chút...... sướиɠ... sướиɠ quá a a a...."

 

Khuôn mặt Lâm Diên hiện ra vệt đỏ hồng không bình thường, trong mắt của cậu ta nam nhân trên thân mình chính là Thiệu Khiêm mặt, dươиɠ ѵậŧ dừng ở trong thân thể của cậu ta đột nhiên kích động dập mạnh cũng chính là dươиɠ ѵậŧ của Thiệu Khiêm.

 

Theo động tác mạnh bạo, nước bướm giữa hai chân cậu ta đều bị đánh thành bọt mép, thuận theo bắp đùi chảy xuống dưới.

 

Sau một trận va chạm kịch liệt, nam nhân ưỡn eo một cái, xuất ra trong người Lâm Diên, gã nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mê man không rõ của Lâm Diên, chẳng bao lâu, dươиɠ ѵậŧ lần nữa cương lên, gã cầm gối đầu đệm dưới lưng Lâm Diên, quy đầu cọ xát vào lỗ thịt đỏ tươi mềm mại, lần nữa cᏂị©Ꮒ vào.

 

Thời Thanh nhìn khuôn mặt nam nhân trên màn ảnh.

 

Là Lữ Toản.

 

Thấy Thời Thanh không nói, Thiệu Khiêm vội vàng giải thích, "Lâm Diên là người do Bàng Vinh Đức cài vào giám thị chúng ta, cách một đoạn thời gian, cậu ta sẽ đem tin tức bên này nói lại với Bàng Vinh Đức, mà Lâm Diên......"

 

Thiệu Khiêm không nói tiếp, Thời Thanh đã hiểu.

 

Lâm Diên thích Thiệu Khiêm, cho nên có lẽ đã cùng Bàng Vinh Đức giao dịch, làm ông ta buộc Thiệu Khiêm cùng cậu ta phát sinh quan hệ, mà Thiệu Khiêm lại dùng một loại thuốc nào đó khiến Lâm Diên coi người làʍ t̠ìиɦ với mình là Thiệu Khiêm.

 

Nhưng nếu như vậy, lý do gì khiến Lâm Diên mật báo Mạc Viễn Hàng đánh vào biệt thự Thiệu Khiêm?

 

Bởi vì ghen với mình sao?

 

Không, không phải.

 

Thời Thanh trầm mặc nhìn màn ảnh, suy nghĩ trong đầu xoay nhanh, Thiệu Khiêm thấy cậu không còn tức giận như vừa rồi nữa, ôm cậu dời đi ánh mắt của Thời Thanh.

 

"Bảo bối, đừng tức giận nữa được không?" Thiệu Khiêm nắm cằm cậu hôn hôn một chút.

 

Trong cặp mắt hoa đào đa tình đều là ôn nhu.

 

Thời Thanh nhìn anh hồi lâu, vẫn đưa tay nhẹ nhàng đẩy Thiệu Khiêm ra, động tác không còn thân mật như trước kia, "Cho nên Tiêu Khải An cũng là người của anh."

 

Lần đầu đến đảo, lúc kiểm tra thân thể, Tiêu Khải An chính là người từng trừng phạt tên cưỡng gian người song tính còn đắp áo lên cho cậu.

 

Mới đầu cậu cứ tưởng rằng đó là trùng hợp, bây giờ xem ra, hẳn là ý của Thiệu Khiêm.

 

Trong tin tình báo Tứ gia và Ngũ Gia không hợp nhau đương nhiên cũng là giả.

 

Bọn cậu sai lầm, cũng là sai lầm của Bàng Vinh Đức.

 

May mà lão tín nhiệm Tiêu Khải An, đem đông khu giao cho hắn, còn để hắn giúp giám thị Thiệu Khiêm.

 

Nhưng đứa con ngoan của hắn, đã sớm là người của Thiệu Khiêm.

 

Không hổ là tứ gia kẻ tính toán tường tận, bây giờ ở trên đảo chỉ có nam khu tàn tạ trong tay Trần Nham cùng một đám lính đánh thuê, mà khu Tây khu Bắc cùng khu Đông đều thuộc về tay Thiệu Khiêm.

 

Lính đánh thuê lực chiến kinh khủng, nhưng chỉ cần Bàng Vinh Đức xảy ra chuyện, mất đi khả năng tài chính, lính đánh thuê lập tức sẽ rời đi, một cái nam khu tàn tạ cùng Trần Nham ngu xuẩn căn bản không phải là đối thủ của Thiệu Khiêm.

 

Thiệu Khiêm nhìn biến hoá trong mắt cậu, trái tim từ nóng hổi chậm rãi trở nên lạnh buốt.

 

Hết thảy biểu cảm của Thời Thanh đều không thể gạt được anh.

 

Quả nhiên, Thời Thanh mở miệng, "Hiện tại, Tứ gia muốn làm sao đối với tôi đây? Tôi là người bên cảnh sát cài vào làm nội ứng anh đã biết rồi đó, mọi chuyện của các người tôi đều biết, chỉ cần tôi còn ở đây, tôi nhất định sẽ tống tất cả vào tù."

 

"Làm sao đối với em? Anh có thể làm sao đối với em đây?" Thiệu Khiêm thu liễm thần sắc, đôi mắt u buồn, đưa tay nắm lấy cằm làm cậu nhìn mình, "Cột vào trên giường làm cả ngày lẫn đêm, nếu như có bầu thì sinh, sinh xong lại làm tiếp, cả một đời đều phải sống trên giường của anh thế nào?"

 

Thời Thanh quay đầu muốn rút cằm ra, nam nhân lại càng giữ chặt lại, cường thế cố định đặt cậu giữa thân thể mình cùng bàn làm việc.

 

Cậu nhìn đôi mắt nam nhân, cho dù Thiệu Khiêm không biểu lộ điều gì, cố chấp cùng điên cuồng sâu trong đôi mắt vẫn như cũ khiến tận sâu trong lòng Thời Thanh nổi lên sợ hãi.

 

Cậu biết, anh ta không phải chỉ doạ mình, lời anh ta nói đều là thật.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc