Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 27: Thời Thanh có bánh bao

Trước Sau

break

Tỉnh lại lần nữa, trời đã tối đen, trong phòng không có bóng dáng Thiệu Khiêm, Thời Thanh chịu đựng toàn thân đau nhức bò dậy, còn chưa đi được hai bước, đã thấy một dáng người tuấn mỹ đứng cách đó không xa.

 

Nam nhân cặp mắt đào hoa bên trong ngậm lấy thất vọng, ánh mắt nhìn hắn cũng lần thứ nhất như vậy băng lãnh, bờ môi lúc mở lúc đóng tựa như nói lấy cái gì.

 

Thời Thanh trừng lớn mắt kêu một tiếng, "Chồng ơi?"

 

Chúc Ninh Viễn lại không để ý tới cậu, vẫn như cũ tự mình nói chuyện, Thời Thanh chạy về phía trước mấy bước, muốn ôm anh, "Chồng ơi! em rất nhớ anh!"

 

Nam nhân lui về phía sau mấy bước, tiếp đó cậu nghe được một giọng nói lạnh lẽo, "Em nằm dưới người hắn cũng có thể cao trào sao?"

 

Em nằm dưới người hắn cũng có thể cao trào sao?

 

Giống như lời nói lúc đó của Thôi Chí, khác biệt chính là, lời này từ miệng Chúc Ninh Viễn nói ra.

Đôi mắt thanh niên đe dọa nhìn cậu, giống như nhìn thấy tất cả da^ʍ đãиɠ của Thời Thanh, nằm dưới thân thằng đàn ông khác chịu cᏂị©Ꮒ, cảnh tượng cậu không chỗ che thân!

 

Thời Thanh lắc đầu muốn tới gần, ở giữa lại như bị cách bởi thứ gì, làm sao cũng không đi qua được, cậu gấp muốn khóc, "Không phải đâu anh, anh nghe em giải thích, nghe em giải thích có được hay không?"

 

Nam nhân lắc đầu, thân ảnh ngày một xa, anh nói: "Không còn kịp rồi Thời Thanh, không còn kịp rồi, tôi sẽ không đi cùng với em......"

 

"Chồng ơi!"

 

Thời Thanh bật dậy từ trên giường, cảnh vật xung quanh cùng trong mộng giống hệt nhau, Thiệu Khiêm cũng không trong phòng, cậu lập tức quay đầu nhìn về phía thanh niên xuất hiện trong mơ, nơi đó trống không.

 

Lòng cậu cũng trống rỗng.

 

Thời Thanh mím môi ôm chặt hai gối của mình, sau một khắc đột nhiên đứng lên kéo tủ đầu giường ra, lấy "Thuốc tránh thai" mà mình chuẩn bị sẵn, bỏ vào trong miệng.

 

Uống thuốc mới có thể làm cho lòng an ổn hơn.

 

Thời Thanh ngồi trên giường hồi lâu, cho đến khi cửa bị đẩy ra, cậu mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua.

 

Thiệu Khiêm bưng bữa tối tiến đến, thấy trên mặt cậu đầy mồ hôi lập tức bước lên, "Sao thế? Gặp ác mộng?"

 

Gã mấy ngày qua quá mức ôn nhu, đối với cậu rất tốt, cho nên cậu mới có cảm giác thích người này!

 

Đúng, chính là như vậy!

 

Thiệu Khiêm đặt cơm lên tủ đầu giường, đưa tay sờ sờ đầu cậu, "Sao lại lạnh như vậy?"

 

Thời Thanh quay đầu đi né tránh gã đụng vào, "Không có, không có việc gì."

 

Cảm thấy vừa rồi mình phản ứng hơi gắt, Thời Thanh lập tức chủ động mở miệng, "Tứ gia, vết thương của ngài còn chưa tốt, không cần bưng cơm nước lên, em có thể tự mình xuống ăn!"

 

Thiệu Khiêm không nói chuyện, Thời Thanh nhất thời cũng không muốn mở miệng, tiếp nhận khay bắt đầu ăn.

 

Ngủ mấy tiếng mới thức, dù thân thể Thời Thanh còn đau nhức, nhưng cũng không có ý lại ngủ, bèn tựa ở đầu giường nhìn Thiệu Khiêm làm việc.

 

Từ khi ăn cơm tối, Thiệu Khiêm liền đem công việc dời đến đây làm, với sức quan sát của Thiệu Khiêm, vừa rồi mình tránh gã như vậy, hẳn là gã cũng cảm nhận được.

 

"Tứ gia."Thời Thanh chủ động mở miệng.

 

Thiệu Khiêm dừng gõ bàn phím quay đầu nhìn cậu, trên sóng mũi là mắt kiếng gọng vàng lộ ra chút nhã nhặn.

 

Lại nghĩ tới bộ dáng hắn chơi mình như thú vật trên giường, trong đầu Thời Thanh nhất thời hiện ra câu "lưu manh trí thức."

 

"Sao vậy?" Thấy cậu kêu mình lại không nói lời nào, Thiệu Khiêm nhăn mày lại.

 

"Liễu Nguyên thế nào? Em muốn đi xem hắn." Thời Thanh mấp máy môi.

 

Thanh niên kia xém chút thì chết, may mà vận khí cũng không tồi, về sau vẫn là phải gặp mặt, cậu hẳn là nên đi thăm một chút.

 

"Hắn đã tỉnh, hôm qua từ bệnh viện trên đảo chuyển trở về, bây giờ đang ở phòng khách dưới lầu."

 

Thời Thanh ừm một tiếng rồi xuống lầu, Thiệu Khiêm nhìn bóng lưng cậu, có chút đau đầu vuốt vuốt thái dương.

 

Bảo bối của anh lúc lạnh lúc nóng, cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì.

 

Thời Thanh đến cửa phòng khách, cửa không khóa, trong gian phòng truyền ra tiếng người, chẳng được bao lâu, đã truyền đến tiếng thanh niên ho khan cùng tiếng cười.

 

Thời Thanh gõ cửa một cái, bên trong liền đáp "Vào đi!"

 

Giọng nói khá vang, xem ra khôi phục không tệ.

 

Chỉ là lúc cậu vừa đẩy cửa đi vào, đã thấy một thanh niên đầu đỏ khom lưng làm dáng như một con khỉ, mà trên giường là thanh niên sắc mặt tái nhợt đang cười vui vẻ.

 

Tiêu khải an: "......"

 

Thời Thanh: "......"

 

Tiêu khải an lập tức đứng lên giả vờ ho nhẹ, cảm thấy mặt mũi đều bị mất hết, ngữ khí không tốt lắm hỏi: "Cậu tới đây làm cái gì?"

 

"Ngũ Gia!" Liễu Nguyên nhíu mày không đồng ý kêu một tiếng, lúc này mới quay đầu đối với Thời Thanh cười, "Cậu Thời đến thăm tôi sao? Yên tâm đi! Tôi không sao!"

 

"Thật có lỗi, cậu bị thương cũng là vì bảo vệ tôi."

 

"Nào có, là tôi quá vô dụng! Cuối cùng vẫn để cậu bị thương, tôi mới là người nên xin lỗi!"

 

Thanh niên cười lên khiến đôi mắt cong cong, đây là lần đầu Thời Thanh nhìn kỹ tướng mạo thanh niên.

 

Liễu Nguyên có mái tóc ngắn, khuôn mặt thanh tú, lại rất hay cười cũng rất thích nói chuyện, cười lên xán lạn, thật sự không giống một tên buôn ma túy.

 

Thời Thanh lúc này mới phát hiện, người bên cạnh Thiệu Khiêm đều như vậy...... Không ai giống tội phạm ma túy cả.

 

Quản gia, nhóm người hầu, Liễu Nguyên......

 

"Cậu xin lỗi cái gì? Bị thương như thế còn thích lo chuyện bao đồng!" Tiêu Khải An bất mãn mở miệng.

 

Chỉ là hắn vừa nói xong cũng bị Liễu Nguyên trừng mắt nhìn, Liễu Nguyên giải thích với Thời Thanh: "Cậu Thời đừng để ý đến anh ấy, anh ta cứ như vậy thôi!"

 

"Ừm."

 

Thời Thanh ngồi một hồi, thực sự không biết nên nói cái gì, mà cậu lại luôn cảm thấy bầu không khí trong gian phòng cứ là lạ, cậu tựa như một cái "bóng đèn" đang quấy rầy vợ chồng son......?

 

Cậu lại giương mắt nhìn hai người họ một chút, lúc này mới mang theo nghi vấn rời khỏi đó trở về phòng mình.

 

Gã đàn ông kia như hóa thạch vẫn ngồi ở chỗ làm việc, Thời Thanh chủ động lao tới ôm lấy cổ nam nhân, ngữ khí mềm mại "Tứ gia, ngài đang tức giận sao?"

 

"Không có." Thiệu Khiêm nhìn cậu một cái, lần nữa quay đầu trở lại nhìn màn ảnh máy tính.

 

Thời Thanh: "?"

 

Bị cᏂị©Ꮒ đến trưa không phải là cậu sao?

 

Vì cái gì ngược lại Thiệu Khiêm còn khó chịu? Cậu vì cái gì lại muốn an ủi người ta?

 

Thời Thanh không hiểu có chút bực bội, đứng dậy hất rơi dép lê trèo lên giường.

 

Thiệu Khiêm nhìn bóng lưng cậu, chẳng được bao lâu, cũng lên giường, duỗi ra cánh tay đang chuẩn bị ôm cậu, Thời Thanh liền lăn sang bên kia, tránh khỏi phạm vi Thiệu Khiêm có thể ôm.

 

Thiệu Khiêm: "....."

 

Anh nhìn cái ót Thời Thanh, trong mắt đều là bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn không cưỡng ép ôm cậu ngủ.

 

Liên tiếp mấy ngày, Thời Thanh đều như có như không mà khó chịu, chỉ cần anh khẽ dựa gần người kia liền nhăn mặt phát cáu, làm anh cũng không biết làm sao, đành phải mỗi đêm chờ Thời Thanh ngủ thiếp đi lại ôm người vào ngực.

 

Bây giờ thời gian càng kéo dài, anh càng bất an, nhiệm vụ Thời Thanh kiểu gì cũng sẽ kết thúc, anh cũng muốn nhanh chóng đưa Thời Thanh về nhà, chuyện thứ hai là không biết Thời Thanh có thể tha thứ cho mình không, nhưng trước tiên cứ đưa người về nhà đã.

 

Nghĩ như vậy, anh đúng là không có biện pháp nào.

 

Nếu như không phải bất đắc dĩ, anh chỉ muốn cùng Thời Thanh sinh hoạt bình thường, không muốn trói buộc cậu chỉ vì có thể giữ lại bên người......

 

Bây giờ toàn bộ người của Thôi Nghị trên đảo đều bị trừ sạch sẽ, nhóm của Mạc Viễn Hàng trong đợt tập kích biệt thự chết không ít, chỉ cần nhiệm vụThời Thanh kết thúc, dùng một danh sách liền có thể đưa toàn bộ tổ chức vào tay cảnh sát.

 

Chỉ là những tên lính đánh thuê kia dù sao không phải người dưới tay anh có thể đối phó, đến lúc đó tuy nói anh có thể lợi dụng số đông mà thắng, cũng chỉ sợ người của mình cũng sẽ tử thương thảm trọng!

 

Trước tiên Thiệu Khiêm đến biệt thự Bàng Vinh Đức, dựa theo quy củ báo cáo tình huống khu Tây.

 

Lúc vào cửa tình cờ đi ngang một người da đen, người kia không cung kính lắm nhẹ gật đầu, liền trực đi ra bên ngoài.

 

Gabriel, là huấn luyện của bọn lính đánh thuê, đi theo Bàng Vinh Đức mười năm nay, luôn vẫn chuyển xuất ngoại, không nghĩ tới Bàng Vinh Đức lại gọi hắn về, xem ra lão bị Thôi Nghị dọa không nhẹ.

 

"Cha." Thiệu Khiêm đưa văn kiện lên.

 

Bàng Vinh Đức ho khan vài tiếng, mặt xám mày tro vịn một người song tính đứng lên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hình dáng lão già không từng e ngại đã không còn nữa.

 

Thôi Nghị một ngày chưa chết, Bàng Vinh Đức liền không cách nào có thể an tâm, hết chuyện tên họ Phùng bây giờ đã cùng Thôi Nghị hợp tác, đối với bọn hắn bên này trở nên lãnh đạm, càng làm Bàng Vinh Đức kinh hoảng, đến mức ngắn ngủi hơn hai mươi ngày, lão liền gầy đi trông thấy, cả người khô héo.

 

Nếu như không phải Thiệu Khiêm hiểu rõ lão già sợ chết, còn tưởng rằng lão cũng trở thành con nghiện ma tuý.

 

"A Khiêm, J.K chẳng mấy chốc sẽ giao vào tay con, cũng không cần ngày nào cũng đưa việc tới cho ta nhìn." Bàng Vinh Đức đưa tay vỗ vỗ vai Thiệu Khiêm, sau đó vẫn nhận lấy văn kiện trong tay anh.

 

Người dìu lấy Bàng Vinh Đức cung kính đi tới, lại dìu Bàng Vinh Đức trở về ghế sô pha.

 

"Dù sao hiện tại vẫn là cha làm chủ." Thiệu Khiêm mở miệng.

 

Bàng Vinh Đức hài lòng gật đầu, sau đó lật ra văn kiện, trên đó viết lượng giao dịch kim ngạch cùng tài chính, so với trước đó giảm xuống ba mươi phần trăm, khách hàng đều đi sang nơi nào không cần nói cũng biết.

 

Mà lúc này mới không đến một tháng.

 

Bàng Vinh Đức kịch liệt ho khan, dường như muốn phun cả phổi ra, thiếu niên song tính vội vàng đưa tay vỗ lưng lão, sau một hồi ho khan mới nhẹ xuống, Bàng Vinh Đức thở phì phò, "Là ta sơ sẩy, nuôi con rắn độc!"

 

Thiệu Khiêm không mở miệng, chỉ nghe Bàng Vinh Đức tiếp tục nói: "A Khiêm, tìm hắn, giết hắn, không tiếc bất cứ giá nào."

 

Cái này không cần hắn nói Thiệu Khiêm cũng biết, "Vâng."

 

Công việc đã báo xong, Thiệu Khiêm quay người đang chuẩn bị rời đi, liền nghe được giọng của thiếu niên song tính kia: "Ông chủ, uống thuốc thôi."

 

Thiệu Khiêm dừng bước lại nhìn sang, lúc này ánh mắt mới rơi vào gương mặt người đó, tiếng nói mềm nhẹ, cả người cũng mềm mại, khuôn mặt tròn nhỏ thanh thuần.

 

Tầm mắt lại dời, Thiệu Khiêm nhìn vào chén thuốc người song tính đang bưng trên tay.

 

Trở lại biệt thự, anh lập tức an bài nhóm thủ hạ rời đảo, tập hợp tất cả anh em sau đó bố trí sẵn sàng xung quanh đảo.

 

Sau khi họ rời khỏi đây, anh mới nói với Lữ Toản: "Quan sát hành động, cần phải cấp tốc."

 

Trong ánh mắt Lữ Toản lộ ra kinh ngạc, "Anh Khiêm, sao lại đột nhiên vội vã như vậy?"

 

"Người bên cạnh Bàng Vinh Đức đã động tay vào thuốc của hắn, không biết đã được bao lâu rồi, nhưng theo tình trạng cơ thể hiện tại của lão, chắc cũng không còn kiên trì được bao lâu."

 

Từ nhỏ đã tiếp xúc với bọn ma tuý, anh có thể nhìn ra được, nếu Bàng Vinh Đức trẻ lại mười năm nữa cũng có thể nhìn ra được, chỉ tiếc là hắn đã già, ngoại trừ sợ chết, đã sớm không còn cảnh giác của ngày còn trẻ.

 

Theo bố trí của anh vẫn còn một đoạn thời gian nữa mới có thể đạt được mục đích, không nghĩ tới lại có người sớm động thủ với Bàng Vinh Đức, vừa vặn anh khỏi cần hao tâm tốn sức!

 

"Cái gì? Bỏ thuốc?"

 

Vật kia so với thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ còn lợi hại hơn, tinh thần phấn khởi thời gian dài, nhất là Bàng Vinh Đức bây giờ cả ngày nơm nớp lo sợ, cho dù uống vào lượng nhỏ, tối đa một tháng sẽ......

 

Thiệu Khiêm nhìn Lữ Toản, thấy trong mắt cậu ta tràn đầy kinh hãi, không chút nào giống dáng vẻ cảm kích, anh mới phân phó: "Từ giờ trở đi tỉnh táo chút, người trong biệt thự cũng điều tra kĩ một lần nữa, kẻ khả nghi thì đưa đến đây, hành động nhỏ thôi, đừng để Bàng Vinh Đức nhìn ra cái gì."

 

"Vâng."Lữ Toản nhận mệnh lệnh đang muốn đi ra ngoài, dường như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại muốn nói lại thôi, "Khiêm ca, người khác đều dễ nói, nhưng hôm nay Tiêu Khải An ở đây, động tác của chúng ta không có khả năng giấu hắn."

 

"Hắn ta tự có an bài, cậu cứ hành động đi."

 

"Đã hiểu, anh Khiêm."

 

Hết thảy đều sắp xếp thỏa đáng, Thiệu Khiêm mới ra khỏi phòng làm việc.

 

Đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong đen kịt một màu, màn cửa sổ còn chưa kéo ra, Thiệu Khiêm thả nhẹ bước chân đi vào.

 

Trên giường lộ ra một thân ảnh lúc này đang ngủ ngon lành.

 

Thời Thanh rất ít khi ngủ sớm, chứ không cần nói mới buổi sáng đã ngủ, Thiệu Khiêm đi đến bên giường sờ lên trán Thời Thanh, vừa sờ vào cậu ta đã "Ưm" một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

 

"Sao giờ này còn đang ngủ?" Thiệu Khiêm thu tay lại ngồi bên giường.

 

Thời Thanh dụi mắt một lát mới ngồi dậy vuốt vuốt cái cổ, lắc đầu, vừa bị người đánh thức cậu có chút uất ức, trong đôi mắt đen tràn ra sương mù, như là đang bất mãn vì bị người quấy rầy, "Em dạo này rất mệt mỏi, buồn ngủ quá......"

 

"Ăn cơm rồi ngủ tiếp, lát nữa tôi gọi người đến khám cho em." Thiệu Khiêm cúi đầu hôn lên đôi môi khô ráo của cậu một cái.

 

Khoảng thời gian này Thời Thanh khó chịu, lại thêm anh nhiều việc bận bịu, không lo lắng được nhiều cho Thời Thanh, Thiệu Khiêm không khỏi có chút áy náy.

 

"Ừm." Thời Thanh gật đầu, dường như không muốn tách ra hướng vào ngực Thiệu Khiêm ủi ủi, như con mèo nhỏ mềm mại.

 

Thiệu Khiêm yêu thích không buông tay nhấn cậu lên giường hôn một trận, lại khẩy lại vò cho cái ngực phồng lên, cho đến cậu nói đau mới buông ra.

 

Trên bàn ăn, Thiệu Khiêm vừa ôm người vào ngực vừa đọc báo, lão quản gia bưng cháo đậu đỏ cùng bánh bao hấp Thời Thanh thích ăn nhất đặt ở trước mặt họ.

 

Thời Thanh cầm lấy đũa gắp bánh bao hấp, ánh mắt rơi vào chỗ da bánh bao bị rách thấm dầu, do dự một chút, lại đặt bánh bao xuống.

 

"Sao lại không ăn?" Thiệu Khiêm buông tạp chí xuống, nhìn mặt cậu có hơi tái nhợt.

 

"Em muốn ăn bún thập cẩm cay, muốn ăn cay."

 

"Không được." Thiệu Khiêm không chút nghĩ ngợi từ chối, "Không ăn bánh bao thì để phòng bếp làm món khác, không được ăn bún thập cẩm cay."

 

Vốn cho rằng Thời Thanh sẽ giống như trước, vì giả ngoan mà nghe lời anh, ai ngờ người này "Hừ" một tiếng liền đứng lên rời khỏi đùi anh.

 

Lại khôi phục đoạn thời gian như gần như xa trước đây, mặt lạnh lấy ngồi xuống đối diện, sau đó gắp một cái bánh bao đưa vào miệng, chỉ là còn chưa kịp nhai, Thời Thanh đã cảm thấy trong dạ dày một trận chua lét.

 

Cậu đứng dậy vọt tới phòng vệ sinh.

 

Thiệu Khiêm giật nảy mình, vô thức cho rằng bên trong bánh bao bị bỏ thứ gì, mắt nhìn lão quản giasau đó tranh thủ thời gian chạy theo, chỉ thấy Thời Thanh vịn bồn cầu nôn hết ruột gan, đến nỗi muốn nôn ra mật xanh mật vàng.

 

"Thời Thanh! Em khó chịu ở đâu?" Thiệu Khiêm lo lắng vỗ lưng của cậu, tiếp lấy ly nước trong tay lão quản gia đưa tới.

 

Thời Thanh căn bản nói không ra lời, ọe đến mặt mũi tràn đầy nước mắt, cho đến cuối cùng không phun ra được gì nữa, hai chân mềm nhũn suýt ngã trên mặt đất, được một cánh tay cường tráng cản lại ôm vào trong ngực.

 

Thiệu Khiêm đút nước để cậu súc miệng, rồi dùng khăn ấm lau mặt cho cậu, Thời Thanh lúc này mới dễ chịu chút, nằm trong lòng Thiệu Khiêm thở hổn hển.

 

Thiệu Khiêm bế người ra ngoài đặt lên ghế sa lon, lão quản gia đã gọi điện thoại kêu bác sĩ.

 

Thiệu Khiêm lo sợ bất an, không nghĩ ngợi được gì, đáy lòng hiện lên sợ hãi, nhưng mà chỉ qua một cái chớp mắt, một bàn tay đã kéo cổ áo anh, "Tứ gia, em muốn ăn bún thập cẩm cay......"

 

Thiệu Khiêm: "......"

 

Lão quản gia xuống dưới dặn dò phòng bếp làm, chỉ chốc lát sau đã bưng lên, phía trên nổi một tầng tương ớt, sắc mặt Thiệu Khiêm có chút không tốt lại không lại ngăn cản.

 

Thời Thanh kẹp một đũa đưa vào miệng, nhíu nhíu mày, sau đó lại nói: "Chú Quan, con muốn thêm chút dấm!"

 

Dứt lời lão quản gia đã mang theo đĩa gia vị lên.

 

Thời Thanh vui vẻ tiếp nhận, rót hết vào trong tô, lại kẹp lên một khối cá đậu hũ bỏ vào trong miệng, lúc này mới thỏa mãn híp lại mắt.

 

Nhìn Thiệu Khiêm nhíu chặt lông mày, đôi mắt Thời Thanh đảo một vòng, kẹp lên một miếng ruột cá đưa đến bên miệng Thiệu Khiêm, nam nhân tránh né ngửa đầu về sau, ánh mắt mang theo cảm giác áp bách rơi vào mặt Thời Thanh.

 

"Tứ gia, ngài cũng ăn đi." Thời Thanh nhoẻn miệng cười.

 

Gần đây cảm giác Thời Thanh bất ổn, khi thì vui vẻ, khi thì lạnh nhạt, khoảng thời gian này số lần ôm cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, do dự một chút, vẫn há mồm tùy ý cậu đút ruột cá vào miệng mình.

 

Cay! Chua!

 

Sắc mặt nam nhân như thường, chỉ là bàn tay nắm cả eo Thời Thanh đột nhiên nắm chặt, nhai hai cái liền lập tức nuốt vào.

 

Thời Thanh hài lòng hôn "chụt" một cái, cúi đầu tiếp tục ăn.

 

Thiệu Khiêm khẽ giật mình, chỉ cảm thấy cái miệng này ăn cay cũng đáng giá.

 

Thời Thanh chủ động hôn mình.

 

Ăn xong, cậu còn muốn ăn canh, canh bóng mỡ vừa chua lại cay, Thiệu Khiêm rốt cuộc nhịn không được, lấy lại bát canh từ trong tay cậu, không để ý người này tức giận khóa chặt cậu trong ngực không cho nhúc nhích, vẫy vẫy tay, bác sĩ gia đình đã tới.

 

Trong biệt thự có phòng đặt thiết bị chuyên môn, bác sĩ cấp tốc làm kiểm tra toàn thân cho Thời Thanh.

 

Phòng bếp mang lên bánh ngọt vừa làm xong, hai thanh niên song tính đang ngồi trong phòng khách ăn ngấu nghiến, Thiệu Khiêm quay đầu nhìn cái miệng kia ăn bánh kem giống như người vừa mới nôn thốc nôn tháo không phải cậu, ánh mắt đang trừng Lâm Diên cũng thu hồi lại.

 

"Em ấy thế nào?" Thiệu Khiêm rút ra điếu thuốc chưa kịp ngậm trong miệng.

 

Bác sĩ nhìn báo cáo trong tay, trên mặt lộ ra ý cười, "Chúc mừng Tứ gia, cậu Thời đã mang thai hơn một tháng!"

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc