Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 25: Thiệu Khiêm ăn chay

Trước Sau

break

Trực thăng đáp xuống vùng đất trống trong khu Đông, núi Vân Thành, cả người Thôi Nghị mang theo khí lạnh, lúc xuống khỏi ghế trên đất trống đã có người đứng đón.

 

Cách đó không xa một thân ảnh màu đen đứng trong chỗ tối, Thôi Nghị chỉ nhìn thoáng qua, đã xác nhận được thân phận của đối phương, đốt điếu thuốc đi tới.

 

"Tam gia rời khỏi J.K, là dự định tự kinh doanh sao?" Người kia tiến lên đón, giọng nói mang theo ngạo mạn, nhưng cũng không quá mức.

 

Một thời gian dài ở vị trí cao, đã quen mang theo ngữ khí cao cao tại thượng nói chuyện cùng người khác.

 

Thôi Nghị lại không để ý chuyện này, bật cười một tiếng, "Phùng Khoa Trường, anh linh thông tin tức, không phải đã sớm biết rồi sao? Anh bán tin tức của Thời Thanh cho tôi, không phải là muốn cùng tôi hợp tác lập đội đó chứ?"

 

"Không có, cậu cảm thấy đám được gọi là chuyện gia trong căn cứ có thể chế được vật gì tốt?" Thôi Nghị khinh thường nhìn đối phương, "Chẳng phải anh cũng sợ cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ trở về, đến lúc đó vị trí của anh sẽ nguy hiểm, ha, có đôi khi tôi cảm thấy các người so với chúng tôi còn vô sỉ hơn."

 

"Muốn tiền, nhưng cũng không chịu từ bỏ địa vị."

 

Tên đàn ông nghe hắn châm chọc, siết chặt nắm đấm.

 

Nhiều năm như vậy hắn có thể lên được hai cấp đã không dễ, trước mắt xem ra, hắn đã không thể tiếp tục lên cao, chỉ có thể ở chức vị này cho đến tận khi về hưu.

 

Thời Thanh lại không giống, sang năm phía trên vừa vặn trống một chỗ, nếu như Thời Thanh bình an trở về, có cục trưởng hỗ trợ, vị trí kia trừ hắn ra không thể là ai khác!

 

Nhưng hắn nhiều năm cẩn trọng như vậy, sao có thể để một tên trẻ tuổi leo lên đầu mình, còn là dùng cách thức trơ trẽn kia!

 

"A, những sự tình này cũng không cần Tam gia phí tâm, bây giờ Bàng Vinh Đức và người của Thiệu Khiêm đang tìm cậu bốn phương tám hướng, đến cảnh sát cũng đã hành động, cậu vẫn nên lo lắng cho mình trước đi!"

 

Phùng Khoa Trường cười một tiếng, cách đó không xa còn có xe đang chờ hắn, nếu như không phải trong tay Thôi Nghị có đồ tốt nhất, hắn tuyệt đối sẽ không ở chỗ này đợi lấy.

 

Thôi Nghị nhìn họ Phùng rời đi, tàn thuốc rơi xuống, "Yên tâm, tôi có thể bảo chứng Thời Thanh sẽ không có cơ hội trở về, nhưng mà bên phía cảnh sát anh cũng phải an trí giúp tôi."

 

"Chỉ có thể như vậy, chúng ta mới có thể cùng nhau kiếm tiền đúng chứ?"

 

Bước chân Phùng Khoa Trường không ngừng, đưa lưng về phía hắn đi về nơi đỗ xe, sau đó giơ tay lên một cái.

 

Thôi Nghị nhìn thấy động tác kia cười cười, đưa tay hút xong mẩu thuốc ném xuống đất dùng chân dập tắt.

 

Trước khi lên xe xuống núi, hắn ngẩng đầu nhìn hướng căn cứ một chút, âm thầm chúc Thiệu Khiêm vận tốt.

 

Không có hắn, Thiệu Khiêm chính là người đáng để phòng bị nhất, hôm nay hắn không giết lão già, cũng là muốn lưu lại đối thủ cho Thiệu Khiêm.

 

Chỉ khi hai người bọn họ đấu đá mới không rảnh nhìn mình, vậy hắn mới có cơ hội thở dốc không phải sao?

 

*

 

Một đêm trôi qua, lúc Thời Thanh tỉnh lại gã đã sớm tỉnh, mắt cũng không thèm nháy một cái nhìn chằm chằm cậu, tựa như đôi vợ chồng vừa mới cưới.

 

Thời Thanh chui từ trong chăn ra, xem vết thương cho Thiệu Khiêm xong mới đứng dậy rửa mặt, nhưng mà cậu vừa mới động, liền bị Thiệu Khiêm kéo trở về.

 

"Đây là có chuyện gì?"

 

Thiệu Khiêm một tay ấn Thời Thanh lên giường, xốc áo cậu lên, nhìn trên lưng một mảnh bầm tím.

 

Hôm qua anh phát hiện trên tay Thời Thanh bị bỏng, đoán được là do nòng súng làm nên không hỏi, ai biết phía sau lưng còn có một mảnh lớn như thế!

 

Thời Thanh "à" ấp úng nói không rõ, cuối cùng mới nói, "Là hôm qua bị Mạc Viễn Hàng đánh."

 

Thiệu Khiêm: "......"

 

Tối hôm qua Lữ Toản báo cáo nói Mạc Viễn Hàng chết trong thư phòng mình, anh vốn biết là Thời Thanh làm, nhưng tưởng rằng cậu dư sức đối phó với Mạc Viễn Hàng ngu xuẩn kia, không nghĩ tới thế mà lại bị đánh thành dạng này!

 

Thiệu Khiêm che lấy phần bụng rời giường, Thời Thanh vô ý muốn đỡ, lại bị nam nhân nhấn lại trên giường, buồn bực không lên tiếng tìm tới hộp y tế, lấy ra một bình rượu thuốc, nhẹ nhàng bôi lên lưng cậu, sau đó không chút nào nương tay xoa bóp mạnh.

 

"Á..." Phía sau lưng bị tổn thương quá lớn, Thiệu Khiêm còn dùng sức bóp một cái, chẳng bằng mặc kệ cậu còn tốt hơn, Thời Thanh đau nhất thời nước mắt cũng ứa ra, "Đau đau đau...... Tứ gia đau quá, nhẹ chút, xoa nhẹ chút!"

 

Nói xong liền muốn đứng dậy, nhưng còn chưa có động, lại bị nam nhân nhấn trở về.

 

Thời Thanh nằm lì trên giường, anh dứt khoát đặt mông ngồi lên đùi Thời Thanh ngăn chặn cậu, hai tay đặt cùng một chỗ dùng sức xoa nhẹ.

 

Anh đương nhiên biết cậu đau, chính là muốn cho cậu đau mới có thể nhớ được bài học!

 

Phía sau lưng Thời Thanh thực sự nhìn rất kinh khủng, vốn dĩ da thịt trắng nõn nhưng giờ từ xương hồ điệp hướng xuống đều là vết bầm tím xanh, thậm chí có một mảng lớn còn chảy máu dưới da, tím đen một mảnh.

 

Tối hôm qua anh chỉ xốc áo Thời Thanh lên bú núm ti cậu, lại không nghĩ sau lưng của cậu vậy mà biến thành dạng này!

 

Thời Thanh cứng đầu giãy dụa, tóc trên trán đều bị mồ hôi lạnh ướt nhẹp, khóe mắt không ngừng rơi lệ.

 

"Đau mới hiệu quả."

 

Thiệu Khiêm lạnh lùng vứt xuống bốn chữ.

 

Rửa mặt xong, Thời Thanh ra phòng ngủ chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, thuận tiện bưng lên cho Thiệu Khiêm, chỉ là vừa ra ngoài, đã đụng phải Lâm Diên từ phòng khách lên.

 

Thanh niên song tính lười biếng ngáp một cái, nhìn thấy cậu lập tức cười lên, "Chào buổi sáng, tối hôm qua trở về nghe nói anh họ thụ thương, lúc đầu muốn lên xem thử liền nghe được âm thanh của hai người vang lên trong phòng, vậy, anh ấy thế nào rồi?"

 

Thời Thanh không trả lời ngay, mà đánh giá Lâm Diên, nhìn đến khi đối phương thu hồi nụ cười, mới hé miệng cười một tiếng, "Chào, Tứ gia đã không sao, cậu có thể tự đi xem."

 

Dứt lời liền đi qua Lâm Diên chuẩn bị xuống làu, nhưng còn chưa qua khỏi, cậu đột nhiên nghe được người này mở miệng, "Tôi đang suy nghĩ, vì sao Mạc Viễn Hàng lại chết trong thư phòng, cho đến Thôi Chí phản bội, tôi mới nghĩ thông suốt."

 

Lâm Diên chậm rãi ghé sát Thời Thanh, "Cậu cảnh sát, tôi rất hiếu kì, lúc đó cậu đang trong phòng anh họ tìm cái gì vậy? Hửm?"

 

Thời Thanh cười, cũng quay đầu nhìn Lâm Diên, khả năng bởi vì Thời Thanh đã qua đào tạo ở trường cảnh sát, tuy là người song tín, lại thiếu đi nét yếu đuối vốn có, thân thể đứng thẳng tắp, tinh tế, lại thẳng như trúc, cậu mở miệng, "Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, em họ, tôi xuống lầu ăn cơm trước."

 

Thời Thanh quay người xuống lầu, không thèm nhìn biểu lộ của Lâm Diên.

 

Đối với Thời Thanh mà nói, Lâm Diên cũng chỉ là món đồ chơi đáng thương, cái từ "em họ" quá mức châm chọc, cậu từng nhìn qua Lâm Diên dâm loạn dưới người Bàng Vinh Đức, cũng từng thấy bộ dáng hắn bị Thôi Nghị chơi đến ẩn nhẫn rơi lệ.

 

Cậu không có hứng thú đi đào chuyện cũ của Lâm Diên.

 

Chỉ cần đối phương không trở ngại cậu.

 

Lâm Diên cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi về phía trước, đến cửa phòng ngủ Thiệu Khiêm.

 

Liên tiếp mấy ngày, bầu không khí trên đảo rất ngột ngạt, Tiêu Khải An về trang viên của mình, còn không ở được hai ngày đã lại chuyển về chỗ Thiệu Khiêm.

 

Hai huynh đệ nhìn thấy nhau là khó chịu, lại là khó có khi không gây chiến.

 

Lúc này Thời Thanh mới biết được, khu đông của Thôi Nghị đã được giao cho Tiêu Khải An, khu nam của Mạc Viễn Hàng thì giao cho Trần Nham, mà Thiệu Khiêm, vẫn như cũ chỉ có khu Tây.

 

Chỉ là Bàng Vinh Đức đã hạ thông báo, xác định Thiệu Khiêm là ông chủ đời tiếp theo của J.K.

 

Thời Thanh cười lạnh, đã không dám cho Thiệu Khiêm địa bàn lớn, lại coi trọng năng lực của gã, cá cùng tay gấu không thể đều chiếm được.

 

Thôi Nghị tuy nói mang đến cho hắn một cảm giác không tốt, nhưng Thôi Nghị xác thực nói đúng một câu.

 

Bàng Vinh Đức quá tham lam, không biết chừng mực!

 

Loại người này, cuối cùng thường sẽ có kết cục rất thê thảm.

 

Chỉ là mấy ngày nay, cậu có vẻ như cũng rất thê thảm.

 

Nam nhân mỗi ngày đều bền lòng vững dạ bôi thuốc cho cậu, lại ôm cậu đùa bỡn một phen, lúc nào cũng móc hai bướm cậu đến chảy đầy dâm thủy, thút thít không thôi, sau đó nam nhân lại tự đi vào phòng tắm giải quyết.

 

Chỉ chốc lát sau cậu liền có thể nghe được tiếng thở dốc gợi cảm của gã truyền tới.

 

Người song tính vốn trời sinh da^ʍ đãиɠ, thậm chí khi Thiệu Khiêm trong phòng tắm giải quyết, cậu cũng vụng trộm cầm lấy đồ chơi Thiệu Khiêm đã từng dùng cho mình, vừa nghe thanh âm của Thiệu Khiêm vừa tự an ủi mình.

 

Quá phóng túng.

 

Thời Thanh khép mắt tựa trên ghế sa lon thở dài.

 

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài liền vang lên tiếng xe.

 

Là Tiêu Khải An cùng Thiệu Khiêm trở về.

 

Thời Thanh đứng dậy đi tới cửa, gã đang từ trên xe đi xuống, bây giờ đã cuối mùa hè thời tiết rõ ràng không nóng, Thời Thanh lại cảm thấy cổ họng khô rát.

 

Ánh mắt cậu rơi vào thân hình cao lớn của gã, từ thân thể cường tráng kéo đến cơ bụng, lại chạy đến cặp chân dài, cuối cùng dừng lại tại nơi nào đó......

 

Phát giác được ý nghĩ của mình, "Bốp" một tiếng, Thời Thanh đưa tay lên tát vào đầu mình một cái, nghĩ: Quá da^ʍ đãиɠ! Không thể như này đươc!

 

Động tĩnh của cậu quá lớn, Tiêu Khải An đang đi tới cũng dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn cậu.

 

Thời Thanh: "......"

 

Thiệu Khiêm đứng cách đó không xa, đợi đến khi Tiêu Khải An vào phòng, mới ngoắc tay nói: "Bảo bối, tới đây."

 

Thời Thanh chậm rãi đi qua, lúc này đáy quần đã một mảng ướt nhẹp, nếu như bị nam nhân phát hiện, vậy thì quá mất mặt.

 

Nhưng mà cậu vừa đi đến gần, Thiệu Khiêm liền bắt lấy tay, kéo đến hoa viên nơi có chiếc xích đu kia.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc