Chương 93. Nghe nói chua ngọt cùng canh thịt càng hợp a...5
Editor: Quỳnh Nguyễn
Nếu Ninh Chấp Mặc biết.... Khi đó Tiểu Quỷ Đạm chưa trưởng thành đã liên tiếp muốn bổ nhào vào chính mình là nhờ sự giúp đỡ khai thông tư tưởng của Tần Họa.
Xin chuẩn bị tốt máy quay phim, anh muốn làm trận biểu diễn kịch biến sắc mặt được không....
Đương nhiên những thứ này đều là sau này hãy nói.
Giờ phút này, Tiểu Quỷ Đạm lưu luyến si mê Tây Du kí và các loại phim dĩ nhiên rõ ràng do ý tứ Tần Họa.
Cô lật chuyển đôi mắt xinh đẹp, quyết đoán châm chọc: "Mẹ nuôi, mẹ như vậy là dạy hư con, phải dịu dàng như Hứa Thời biết không?"
Tần Họa đối với tiếng nói giòn giã không hề có sức chống cự, lúc này cười đến rẩy hết cả người, sơn móng tay đỏ au, "Dù sao đều đã dạy hư.... Dứt khoát rơi xuống chữ "Làm", gọi mẹ tới nghe..."
Đôi mắt đen như mực xoay xoay, Tiểu Quỷ Đạm gật đầu.
Tần Họa đang kinh ngạc vì sao nói chuyện tốt như vậy, liền nghe thấy thanh âm cô gái nhỏ nghiêm túc truyền đến.
" Mẹ tới nghe!"
". . ."
Phút chốc Tần Họa lập tức cười lên: "Con nha.... Tiểu Cổ Linh tinh!"
Tiểu Quỷ Đạm học kiểu dáng: "Mẹ nha... Đại Cổ Linh tinh!"
Tiểu khả ái giả bộ thành thục, làm chọc cười diễn viên, sờ lỗ tai thỏ của cô gái nhỏ, vô cùng yêu thương.
" Trách không được Toan Toan nhà con vừa mới đi xa như thế đều có thể nghe ra thanh âm của con, công nhận rất cao rồi....
Người khác bắt chước là học giống mọi thứ, con bắt chước là học cái gì đều là Tiểu Quỷ Đạm!"
Tiểu Quỷ Đạm độc nhất vô nhị...
Cô gái nhỏ ở cửa nhà vệ sinh nói lời tạm biệt với Tần Họa xong, trong đầu phút chốc hiện ra những lời này, những lời này trộn cùng một chỗ với lời mẹ nuôi nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như là quả táo ướt át.
Cô còn chưa đi tới gần cái bàn, Ninh Chấp Mặc nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đã quay đầu lại.
Anh cực kỳ tự nhiên hướng bên trong di chuyển một chút, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, tiếng nói trong trẻo nhạt nhẽo.
"Tới đây ngồi, anh đã cắt bò bí-tết giúp em, may mắn còn chưa lạnh..."
Ho nhẹ hai tiếng, Tiểu Quỷ Đạm biết nghe lời đi qua ngồi xong liền yếu ớt nói tiếp: "Em vừa mới thấy rồi.... Hai cái tay anh khép lại, nhẹ nhàng chắp tay, ngăn cản hơi nóng bay mất..."
Cô mím môi, tiếp tục vạch trần: "Cho nên không phải may mắn..."
Hai miếng bò bí-tết đặt ngang cùng một chỗ, miếng phía trước cô gái nhỏ còn bốc hơi, phía trước Tiểu Chấp Mặc đã lạnh không có phản ứng.
" Ngạch..."
Sau chốc lát mất tự nhiên, Tiểu Chấp Mặc xoa lỗ tai thỏ bị Tần Họa xoa xiêu xiêu vẹo vẹo của cô gái nhỏ, má phải má lúm đồng tiền lõm vào, cố ý đè thấp tiếng nói mang theo mê hoặc: "Có phải cảm thấy anh tri kỷ, rất đẹp trai hay không..."
Coi như không có vẻ mặt anh tranh công, cô mặt không đổi sắc "Ngạch" một cái, nghiêm túc phản bác: "Em cảm thấy ngu xuẩn, thật ngốc..."
". . ."
Sau ba giây trầm mặc, bên tai vang lên một đạo gầm nhẹ.
" Hứa! Nhị! Trứng tròn... Ưm."
Một khối thịt bò nhét vào miệng đứa bé trai, Tiểu Quỷ Đạm linh hoạt nửa quỳ ở trên ghế, ngửa cằm nhỏ chọc chóp mũi nhẵn nhụi của anh, cười đến mặt mày cong cong, "Ninh đất đen... Đột nhiên em rất yêu mến bộ dáng này! Khà khà!"
Cô gái nhỏ vui, cũng không có chú ý tới đôi má Tiểu Chấp Mặc ửng đỏ, "Đừng nháo, mau ăn..."
"Em liền nháo, em muốn anh đút cho em, em muốn cùng nhau ăn..."
Tiểu Quỷ Đạm chu miệng làm nũng dứt khoát ném dĩa ăn đi, từ bên cạnh ôm cổ Tiểu Chấp Mặc.
Lăn qua lăn lại đến bây giờ gần hai giờ rồi.
Lo lắng cô bị đói, đứa bé trai cũng không làm sao được liền theo ý cô, tùy ý cô ôm chính mình, một tay bưng chén đĩa, một tay cầm dĩa ăn, cẩn thận đưa thịt bò đến bên môi cô gái nhỏ, "A... Há miệng."