Chương 27: Anh sẽ vẫn ở đây (2)
"Mỹ Hầu Vương cùng Thác Tháp Lý Thiên Vương quan hệ không phải là tốt lắm, làm thế nào có Phong Hỏa Luân của Tiểu Na Tra?"
Đạo lý đơn giản như vậy......
Dứt lời, cô gái nhỏ dùng loại ánh mắt thương hại chỉ số thông minh nhìn Tiểu Chấp Mặc, thở dài một hơi, "Chuột vốn là sẽ uống thuốc!"
Tiểu Chấp Mặc bị cô gái nhỏ dùng loại ánh mắt đó nhìn có chút nội thương, "Uống thuốc như nào?"
"Anh anh anh......" Tiểu Đạm Đạm mở to mắt, " Không phải hôm qua anh mới nói cho em sao? Thường Nga tỷ tỷ uống thuốc bất tử liền bay lên trời......Anh gạt em?!"
Tiểu Chấp Mặc dở khóc dở cười: "Đương nhiên......Không có lừa em."
Nhìn cô gái nhỏ bộ dáng nghiêm túc, tựa hồ nếu anh dám lừa dối, rất có thể sẽ bày ra tư thế khóc cho anh xem, lời nói đến bên miệng anh lại vãn hồi được.
Có được đáp án mình vừa lòng, Tiểu Đạm Đạm thế này mới vừa lòng nở nụ cười, hỏi tiếp,"Vậy nếu rắn phi ra, anh có biết vì sao nó biết phi ra không?"
Biết rõ, Tiểu Chấp Mặc trả lời thật nhanh.
"Bởi vì nó cũng sẽ uống thuốc."
"Sai!"
Tiểu Đạm Đạm độ cong khóe môi càng lúc càng lớn, "Bởi vì nó sẽ uống phải thuốc của con chuột, có thể chính là con mới vừa chạy qua kia......"
Tiểu Chấp Mặc: "........."
tiểu Đạm Đạm liếc cậu bé một cái, bộ dáng không nói gì làm cho cô len lén nhếch miệng.
Sau đó, nghiêm trang hỏi tiếp: "Vậy anh có biết vì sao diều hâu biết bay không?"
Vẫn là những câu hỏi dạng như vậy......Có ý nghĩa sao?
Tiểu Chấp Mặc nhìn lại với ánh mắt xem thường, rất nhanh trả lời: "Bởi vì nó sẽ ăn rắn bay."
"Ha ha ha ha!" Tiểu Đạm Đạm lập tức cười to, hai mắt thật to cong như trăng lưỡi liềm.
"Bởi vì diều hâu vốn biết bay......"
Ninh Chấp Mặc yên lạng phút chốc, sau khi kịp phản ứng, anh nhịn không được nhéo hai má của cô gái nhỏ, ánh mắt cưng chiều, "Tiểu Quỷ Đạm!"
Bị gọi là Tiểu Quỷ Đạm cô gái nhỏ cũng không có tức giận, đắc ý hướng về phía anh làm một cái mặt quỷ, "Anh thật ngốc!"
Lái xe xe bảo mẫu theo sau thiếu chút nữa không nắm chắc tay lái, lái thành đường chữ S.
Đây có lẽ vẫn là ngày đầu tiên Tiểu Quỷ Đạm cười đến vui vẻ như vậy......
Mâu quang lóe lóe, Tiểu Chấp Mặc nắm thật chặt tay của cô gái nhỏ, nhu hòa nói: " Anh cũng muốn hỏi em ba câu hỏi đi......Ba mẹ em tại sao lại thích em?"
Cô gái nhỏ thốt lên: "Bởi vì em là con gái của họ ......"
Tiểu Chấp Mặc gật gật đầu, tiếp tục: "Ba mẹ anh vì sao thích em?"
Cô gái nhỏ như cũ không cần nghĩ ngợi: "Bởi vì em là con gái nuôi của họ......"
Tiểu Chấp mặc đồng ý, bắt đầu câu hỏi thứ ba, "Anh đây vì sao thích em?"
Trí nhớ của cô gái nhỏ rất tốt, logic cũng thực rõ ràng, đoán được anh muốn hỏi vấn đề gì, cơ hồ là đồng thời nói ra.
"Bởi vì anh vốn liền thích em!"
"Ừ......Em thật thông minh!"
Tiểu Chấp Mặc trả lời qua loa, học bộ dáng cô gái nhỏ vừa mới chế nhạo mình, không chút nào keo kiệt lời khen.
Sau khi nói xong, bên tại anh còn có chút nóng, một tay khác dò vào trong balo cầm vật gì đó, có chút do dự.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Chấp Mặc thổ lộ, vào thời điểm sắp đến ngày sinh nhật của Tiểu Quỷ Đạm.
Mặc dù là thông qua miệng của cô gái nhỏ nói ra.
Người được thổ lộ sau khi trả lời giòn giã, lại trầm mặc.
Tiểu Chấp Mặc cho là cô đoán được lòng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đang lúc muốn đem đồ lấy ra......
Tiểu Đạm Đạm đang trầm mặc cũng đột nhiên mở miệng, trọng tâm lại không đặt trên mặt cậu bé.
"toan Toan, Hứa Thời và Ôn tình thật sự thích em sao?"
Thanh âm của cô rất nhẹ, hỏi rất cẩn thận.
Cậu bé ngượng ngùng cùng động tác tay mạnh mẽ đình trệ.