Chương 23: Nguyện vọng trong năm mới (1)
Editor: Nhã Y Đình
Có người đã nói con người cũng có ảnh hưởng đến nhau. Tiểu Chấp Mặc cũng có ảnh hưởng không nhỏ đến Tiểu Đạm Đạm khiến sinh hoạt của cô nhóc trở nên có quy luật hơn nhiều.
Ban ngày, ở nhà trẻ.
Tiểu Đạm Đạm và Tiểu Bá Vương nói chuyện về Tôn Ngộ Không, Tiểu Chấp Mặc đọc sách. Tiểu Đạm Đạm chơi cùng các bạn nhỏ khác, Tiểu Chấp Mặc đọc sách.
Buổi tối, ở nhà.
Tiểu Đạm Đạm xem ti vi, Tiểu Chấp Mặc đọc sách. Tiểu Đạm Đạm gọi điện cho ba mẹ, Tiểu Chấp Mặc đọc sách. Thỉnh thoảng cậu sẽ ngước mắt nhìn xem tiểu quỷ Đạm Đạm đang làm gì.
Sau đó, hai đứa bé ăn khuy, tắm rửa rồi đi ngủ.
Hai đứa trẻ cùng chơi, cùng ăn nên thời gian trôi qua rất mau. Ông bà Hứa đã tham gia chương trình nghiên cứu khoa học cũng được bốn tháng. . . . . .
Bây giờ, đang trong thời gian nghỉ tết Nguyên Đán, kênh thiếu nhi thường xuyên chiếu phim hoạt hình Tôn Ngộ Không, khó có dịp Tiểu Chấp Mặc cũng ngồi xem với Tiểu Đạm Đạm.
Một người xem tập ‘Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh’ mãi không chán, một người chơi xếp hình.
Khi chiếu phim, đều có những đoạn quảng cáo ngắn nhưng tần suất không ít.
Mỗi lần Tiểu Đạm Đạm thấy quảng cáo thì vôi vàng chạy đi uống nước.
Một lần, hai lần, ba lần. . . . . . Mà sau khi uống xong, còn nhảy nhảy vài cái mới quay lại chỗ ngồi.
Tiểu Chấp Mặc nhìn bóng dáng nhỏ bé vẫn chạy tới chạy lui thì hơi nhíu mày. ""
‘Đệ gánh đồ, ta dắt ngựa. . . . .’
Đến bài hát Tây Du Kí vang lên Tiểu Chấp Mặc cũng giữ chặt Tiểu Đạm Đạm định chạy đi uống nước, bình tĩnh hỏi: "Tối nay em đã uống nhiều nước lắm rồi, không nên uống nữa không mắt sẽ sưng, khó chịu lắm!"
"Ừm!"
Tiểu Đạm Đạm dụi mắt, đáp một tiếng cho qua chuyện.
Tiểu Chấp Mặc nghiêm mặt, giữ lấy hai cánh tay của cô nhóc, lướt mắt nhìn, nghiêm giọng hỏi: "Có việc gì thế?"
Cô nhóc chu mỏ, không nói gì.
Cô gạt tay cậu ra định về phòng ngủ nhưng lại bị giữ chặt lại.""
"Nói chuyện!"
Có lẽ do ánh mắt sắc bén của Tiểu Chấp Mặc khiến Tiểu Đạm Đạm không dám nhìn thẳng, do dự một chút rồi xấu hổ nói hai chữ "Quả táo. . . . . "
"Quả táo làm sao?"
Tiểu Chấp Mặc hiểu cô nhóc nói đến táo gì.
Tuần trước, Ninh Thanh Túc đi công tác ở thành phố B. Ba mẹ Hứa có gửi hai giỏ táo rừng về. Táo rừng chua chua ngọt ngọt to chừng nắm tay, vỏ mọng, nhiều thịt.
Tiểu Đạm Đạm và Tiểu Chấp Mặc đều cực kỳ thích. Thỉnh thoảng sẽ ăn một hai quả, thâm chí chẳng cần gọt vỏ chỉ cần rửa sạch là được.
Nhưng mà. . . . .
Tiểu Chấp Mặc nhếch mày lên, thắc mắc: "Em uống nhiều nước như vậy thì liên quan gì đến quả táo?"
Hai má Tiểu Đạm Đạm ửng hồng, giọng nói như muỗi kêu: "Sau bữa tối, em ăn liền ba quả. . . . . "
"Ừm? Hử?"
"Nhưng lại quên rửa. . . . . "
"Ừm? Hử?" Dường như Tiểu Chấp Mặc đã lờ mờ đoán ra. . . . .
Rốt cuộc Tiểu Đạm Đạm lấy hết can đảm nói nốt. ‘Bình nứt không sợ vỡ’, muốn cười thì cứ cười đi.
"Em nghĩ, uống nhiều nước. . . . . rồi nhảy nhảy lên, sẽ rửa được táo trong bụng!"
"Phốc. . . . . "
Tiểu Chấp Mặc không hề nể mặt mà cười to. Cậu xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô nhóc, "Em đúng là khỉ làm xiếc mà. . . . . "
Tiểu Đạm Đạm nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, hai tay giữ mặt cậu bé, chính đáng nói: "Em vẫn là Mỹ Hầu vương nha! Em không phải khỉ làm xiếc đâu!"
Dứt lời, cô bé lại mở to mắt, lắc lắc cánh tay Tiểu Chấp Mặc, "Toan Toan, anh nói xem, em và khỉ làm xiếc thì ai lắm trò hơn?"