Chương 138. Vì anh trèo đèo lội suối 3
Editor: Quỳnh Nguyễn
Dằn lại tính tình đem một đoạn thoại đọc xong, Tiểu Quỷ Đạm bình tĩnh đánh giá đến người đàn ông.
Da tay ngăm đen mày rậm mắt to, áo sơmi xanh biếc chất lượng kém cùng quần dài bẩn thỉu dơ dáy dính đầy dầu mỡ.
Ông khi thì cúi thấp đầu khi thì ngửa mặt nhìn người tràn ngập khẩn cầu:
Cô gái nhỏ không có bất kỳ ý tứ ghét bỏ cùng đánh giá thấp sạch sẽ nhìn ông, lên tiếng hỏi.
" Đứa nhỏ nhà chú không có mua bảo hiểm xã hội hoặc là bảo hiểm chữa bệnh ở trường học sao? Người có thử qua xin hội chữ thập đỏ hoặc là cái tổ chức từ thiện khác giúp đỡ hay không a?"
Hiện tại loại trị liệu bệnh này không phải đều đã được quốc gia giảm miễn cùng ưu đãi sao?
Lúc cô hỏi cũng không có nghĩ quá nhiều, người đàn ông cũng rất rõ ràng bị nghẹn dừng lại.
Miệng ông run run hồi lâu, khó khăn được phát không ra một cái câu đầy đủ.
"Tôi trình độ văn hóa thấp.... Không. . . Không hiểu lắm. . ."
"A..." một tiếng, Tiểu Quỷ Đạm nói tiếp: "Vậy người đại khái cần bao nhiêu tiền a?"
Quần áo ngăn nắp khuôn mặt xinh đẹp, vừa thấy liền không là xuất thân nhà bình thường.
Loại trẻ em này tâm tính cũng là đơn thuần nhất....
Ánh mắt rõ ràng sáng một phen, người đàn ông nhận thấy được chính mình thất thố thu vẻ mặt thấp giọng ấp úng.
" Bác sĩ nói muốn hơn mười vạn, trong nhà hợp lại mượn hai ba vạn, còn thiếu tám chín vạn. . ."
Bộ dáng khó xử lại cô đơn.
Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng chẳng biết lúc nào quần chúng nhao nhao vây tới đây cười nhạt.
"Lại vẫn tám chín vạn? Ngay cả đứa trẻ đều phải lừa gạt, ngươi còn có chút mặt mũi hay không?"
" Đúng! Ngươi xem khuôn mặt ông ta, như là người ở dưới ruộng phơi nắng sao, còn nông thôn bần hàn?"
"Tôi bán ăn vặt đều đã nhìn ông ta ngốc ở chỗ này hai tuần, mỗi ngày linh linh tán tán hai ba trăm khối con của ông ta không còn sớm đã chết? Cô gái nhỏ cũng không nên mắc mưu a. . ."
Mồm năm miệng mười trong lúc này loạn xị bát nháo.
Cô gái nhỏ hạ mắt, toàn thân phát ra bình tĩnh.
Lúc cô nhẹ giơ tay thủ làm một cái động tác dừng lại giữa chừng đám người thưa thớt im bặt.
Một tay nắm rương hành lí bóng loáng, một tay từ trong túi quần vươn tay lấy điện thoại ra, cô hướng người đàn ông khóe môi cong lên, vẫn hòa hòa khí khí như cũ.
" Người có chút lương tâm đều sẽ không lấy danh nghĩa con trai bệnh nặng đi lừa gạt, cho nên cháu tin tưởng chú.... Phiền toái nói một chút số giường ngủ cùng bệnh viện con trai của ngài ở, cháu xin nhờ người trong nhà đi qua xem đi, nhìn xem có thể đến giúp người hay không?"
Qua xem?
Vẻ mặt đột nhiên ngưng một phen, người đàn ông lấy lại tinh thần liên tục xua tay: "Nhiều phiền toái như vậy a.... Người xa lạ tình cờ gặp nhau tận tâm một hai trăm là có thể hết lòng hết dạ rồi. . ."
Cô gái nhỏ lại không cho là đúng lắc đầu: "Không phiền toái, cháu liền thích giúp người làm niềm vui."
Người đàn ông ngừng một hồi: "..."
Xem thế này mọi người tựa hồ hiểu dụng ý cô gái nhỏ, liền một trận ồn ào đi theo.
" Cô gái nhỏ thiện lương như vậy, anh cứ nói đi, chúng ta có rảnh còn có thể đi mua một ít hoa quả nhìn xem chàng trai a..."
"Đúng! Nói không chừng đoàn người còn có bác sĩ còn có thể giúp con trai ông mổ a...."
Dư luận đột nhiên đem người đàn ông đưa vào nơi đầu sóng ngọn gió.
Sau khi chớp lóe bối rối rồi biến mất ông vậy mà từ bên người rút một tờ giấy trong bát ra, run rẩy từ từ thì thầm: "Bệnh viện nhân dân đệ nhất... Nội khoa.... Giường số 18 tầng 3 khu nội trú...."
Biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Cô gái nhỏ yên lặng oán thầm, ý cười khóe miệng cũng càng lúc càng lớn.
"Chú lầu ba bệnh viện nhân dân đệ nhất là khoa giải phẫu thần kinh."
Ngữ điệu rõ ràng mềm mại, người đàn ông hóa đá.
Cô gái nhỏ tiếp tục: "Còn có, chẳng lẽ thay thận không đúng căn cứ hiệu quả xác định phí tổn sao.... Người hơn mười vạn là giá hoàn toàn?Cháu ít đọc sách đừng gạt cháu..."
" Ca sát."
Người đàn ông hóa đá vỡ thành mẩu vụn.