Chương 119. Người tôi yêu nhất trên thế giới
Editor: Quỳnh Nguyễn
Còn có không tới hai tuần chính là cuộc thi lên lớp, những mưa gió hội diễn tốt nghiệp từ từ chìm ngập trong đang khẩn trương ôn tập.
Ngoại trừ...
Ninh Chấp Mặc lớp năm liền cầm quán quân thi Olympic tiểu học, thu hoạch một tòa cúp kim quang lấp lánh, còn tặng kèm một cái siêu cấp danh ngạch trung học cử đi học nước ngoài.
Mà Tiểu Quỷ Đạm là mời Tần Như Ca ăn hai lần lẩu, lại loét khoang miệng, lợi hơi chút khẽ đụng liền đau hít vào hơi lạnh.
Cay độc, đầy mỡ, khẩu vị nặng, toàn bộ đồ ăn vặt vị nóng đều đã bị người nào đấy nghiêm khắc giám sát không có duyên gặp gỡ, mỗi ngày đi ngang qua cửa trường học, về nhà nhìn một bàn xanh xanh...
Tiểu Quỷ Đạm làm nhà ẩm thực nghiệp dư, trong lòng tan vỡ chỗ nào còn có chỗ dung thân học tập!
Thậm chí, trước buổi tối thi ấy.
Lúc cô xốc lên cái nắp thấy bữa ăn khuya Ôn Tình đưa tới, cùng hai cái trứng nước sôi trong bát, mắt to trừng mắt nhỏ cả buổi.... Lại vô cùng chua xót phất tay nói chính mình không muốn ăn.
Cô chỉ muốn cánh nướng cay nổi tiếng, chân gà, tào phớ thịt cay, thịt bò sơn tiêu, chân heo ngũ vị hương...
Đột nhiên, một cái tay trắng nõn từ phía sau duỗi đến, rút đi bản giấy nháp cô đang viết chữ vẽ tranh, lập tức vang lên chế nhạo.
" Cánh nướng vị cay, chân gà, tào phớ thịt cay,.... Đây là thành quả ôn tập của em?"
Tiểu Quỷ Đạm quẫn: "..."
Nghe tiếng cười trầm thấp kia, không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được giờ phút này khóe môi anh cong.... Đại Phôi Đản!
Mí mắt động một phát, cô gái nhỏ hừ ra một cái giọng mũi, gục xuống bàn cũng không ngẩng đầu lên.
"Bảo Bảo cũng không chào đón người không cho phép em ăn cái này ăn cái kia, liền ngay cả một món cay đều đã không cho phép ăn..."
Nói xong, cô nắm tay giơ tay lên, ngón tay cái chống đỡ các đốt ngón tay trên cùng ngón út, lộ ra một đoạn đầu ngón tay nho nhỏ trắng nõn dưới ánh đèn vàng ấm ở bàn học.
Tầm mắt Tiểu Chấp Mặc mềm nhũn, thay cô kéo khăn ở trên ghế dựa lung lay sắp đổ, ra vẻ ủy khuất đùa cô.
"Em Ngươi đã không chào đón, anh đây liền đi trở về a...?"
" Mau mau..."
Trên cửa sổ thủy tinh tối như mực, phản xạ ra bộ dáng cô gái nhỏ nhíu mi không kiên nhẫn.
Anh cũng không giận, vẫn duy trì tư thế ban đầu, nghiêm trang mở miệng lần nữa có chút tiếc nuối nói: "Anh mang cánh nướng vị cay đến, những thứ chân gà này cũng cần phải đi theo anh trở về - - "
" Mau ở lại."
Cái âm cuối "Rồi." kia còn không có phun xong, cánh tay đã bị ôm lấy.
Một giây sau, bữa ăn khuya bị lấy đi.
Ngựa quen đường cũ mở đóng gói ra, một cỗ hương vị hồ tiêu hỗn hợp ớt cùng với hơi nóng nhắm thẳng trong lỗ mũi Tiểu Quỷ Đạm chui vào.
Hai mắt cô tỏa ánh sáng nhìn, chân gà bị nướng đến vàng óng ánh xốp giòn, thậm chí cánh bên cạnh còn quay cuồng dầu lóng lánh...
Hít hít cái mũi, Tiểu Quỷ Đạm mang theo bao tay liền muốn ăn.
Tâm tình cô tốt đến nỗi còn thưởng người nào đó một nụ cười tươi tắn, nịnh nọt cho qua: "Toan Toan thật tốt."
Trán hung hăng giật giật hai lần, Tiểu Chấp Mặc lật chuyển ánh mắt xem thường: "Chỉ cho ăn hai miếng..."
Miệng nhỏ Tiểu Quỷ Đạm mới vừa xẹp xuống còn không có kháng nghị anh lại nói tiếp: "Sau khi ăn làm toàn bộ đề luyện tập một lần."
"Anh coi em làm, làm xong sửa đề sai."
"Sửa xong đề sai ngủ tiếp."
Rốt cục bị cô gái nhỏ biểu tình lã chã đả động, anh xoa nhẹ đầu của cô hai lần, thở dài lời nói thấm thía.
"Điềm Điềm, em muốn vui chơi giải trí chơi đùa, hay là gặp chuyện thì lại ôm chân phật cố gắng thi được hạng nhất trung học. . . Cùng với anh a?"
" Đây còn hỏi sao!"
Cô gái nhỏ chép miệng, một bộ biểu tình anh cư nhiên hỏi cái loại ngu xuẩn này liếc Tiểu Chấp Mặc, giòn giã nói: "Đương nhiên là vui chơi giải trí chơi đùa. . ."