Chương 100. Một giấc mơ chân thật mà lại buồn chán 2
Editor: Quỳnh Nguyễn
Lão nhân ngang ngược miệng vẫn ghét bỏ cô là con gái, nhưng mà ngày lễ ngày tết, lấy cớ tặng lễ vật liên tục không ngừng.
Đương nhiên, liên tục không ngừng còn có tặng theo lễ vật phụ nói lảm nhảm.
" Tiểu Quỷ Đạm, buổi sáng hôm nay ông nghe thấy Hỉ Thước kêu hai tiếng, cuối tuần đưa bộ áo giáp Mỹ Hầu Vương cho cháu, nhớ rõ nói cho ông biết!"
" Tiểu Quỷ Đạm, tối hôm nay ánh trăng có phần tròn, ông nội tới trường học đón vợ chồng son các cháu...A? Không muốn gặp ông?...A....ông mang theo Quế Hoa Cao cháu và Toan Toan nhà cháu thích... Uh`m, gặp dưới cây đa lớn!"
" Tiểu Quỷ Đạm, lễ quốc khánh sắp đến, cháu chừng nào thì đến xem lão nhân ngang ngược a? Gần đây thân thể ông chức năng không được tốt, cần bị cháu làm tức giận đến tâm điều hoà... Ngắt lấy một giỏ ô mai lớn sao?"
" Tiểu Quỷ Đạm, trước ông cùng Ninh lão nhân đi chơi, mang theo cháu.... Thuận tiện còn có Toan Toan nhà cháu, lì xì năm mới liền cho cháu."
" Tiểu Quỷ Đạm, cháu sắp lên lớp năm, ông quyết định ở một thời gian ngắn cùng cháu, nhìn cháu như thế nào bị Toan Toan nghiền ép chỉ số thông minh, ông đã nói nữ sinh không có nam sinh tốt.... Từ từ cháu đừng đi, cháu còn muốn nhờ ông mua mô hình phi cơ cho người nào đó sao?"
....
Giọng nữ theo ông đi xem siêu cấp trở nên dày đặc.
Cũng là vào thời điểm kia cô mới biết được, ông không chỉ sẽ đưa chính mình đủ loại hàng tốt, còn có thể bồi chính mình đi ăn phố lớn ngõ nhỏ Trường Sa.
Nếu không phải tình huống ngẫu nhiên đột phát, cô thậm chí lại có một loại...Ông chỉ là cái ông nội phổ thông mang cháu gái đi chơi.
Nhưng mà, ở trước mặt cô, lão nhân ngang ngược tựa hồ thật sự chỉ là một cái lão nhân ngang ngược phổ thông.
Buổi sáng qua cầu Mễ Tuyến, ở trên máy bay nghe người địa phương giới thiệu, ngày hôm sau chưa tới bảy giờ cô gái nhỏ liền mang theo buồn ngủ mông lung đến cửa tiệm xếp hàng chờ số.
Gặp một cái thanh niên tài tuấn tây trang, bộ dáng đang lau miệng mới vừa ăn xong.
Rõ ràng mắt to trừng mắt nhỏ nhìn một già một trẻ, sau ba bước ngừng một trận, quay trở về: " Ông là lão gia tử ( cụ già) Hứa Nghị?"
Giọng nói ngạc nhiên cất cao nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Lão nhân chỉ là níu chặt mái tóc cô gái nhỏ ngoạn chơi, bình tĩnh vô cùng.
"Cậu cảm thấy Hứa Nghị sẽ mặc quần áo thoải mái ngây thơ hớn hở như vậy?"
"Cậu cảm thấy Hứa Nghị lại có nhàn hạ thoải mái xếp hàng chờ điểm tâm?"
"Cậu cảm thấy Hứa Nghị sẽ mang theo một cái cô bé ngây ngốc trên người?"
Càng nghĩ càng cảm thấy sai, người trẻ tuổi một bộ nhận sai ở dưới ánh mắt lão nhân rời khỏi.
Bên này Tiểu Quỷ Đạm miệng nhỏ vểnh lên, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn hừ lạnh: "Người nào ngây ngốc ngây ngốc rồi hả?"
Lão nhân lập tức chân chó cười làm lành: "Đương nhiên là....ông! Nếu ai dám nói Tiểu Quỷ Đạm ngây ngốc ngây ngốc ông tuyệt đối bội phục! Can đảm đầy đủ!"
Đương nhiên, chuyện như vậy phát sinh nhiều cũng sẽ có huống bị chọc thủng.
Gặp một người đã từng buôn bán cùng khi đó, lão nhân ngang ngược đang mang theo Toan Toan và Điềm Điềm công viên trò chơi bộ vòng ở công viên trò chơi, như hổ rình mồi nhìn tư thế Xú tiểu tử từ phía sau ôm chặt Tiểu Quỷ Đạm ném vòng, một ngụm răng mài đến vang.
"Hứa tổng?" Một tiếng xưng hô không xác định.
"Ông nhận sai..." Lão nhân ngựa quen đường cũ lặp lại những lời này, đầu chuyển tới một nửa nhìn đến người tới ngượng ngùng đảo quanh: "Trương tổng mang theo cháu trai tới đây chơi đùa?"
"Đúng vậy. . . Nói ông hiện tại trông mong ánh trăng chờ cháu trai! Cháu trai cháu gái đều có, như thế nào liền tốt mệnh như vậy a...lúc tuổi trẻ oai phong một cỏi già rồi tới tận hưởng niềm vui thú của người già..."
"Không phải cháu tôi là gái." Ông nội Hứa xua tay, nhẹ nhàng ngắt lời lão nhân kia.
Thấy ánh mắt ông nghi hoặc, hai tay ôm ngực chậm rãi từ từ nói: "Là cháu gái tôi và cháu rể, cháu gái tôi là bé gái..."
Động tác trên tay Tiểu Chấp Mặc bên này nhẹ, Trương tổng bên kia cũng đi theo ném rồi.
Sau một lúc lâu, Trương tổng chào cũng không chào lập tức đi tới, vừa đi vừa thở dài, còn lắc đầu liên tiếp.
"Nhận sai rồi ! Nhận sai rồi ! Hơn nửa đời người qua lại Hứa Nghị cũng nhận sai, thật sự là già không còn dùng được rồi...."