“Xin lỗi, xin lỗi ŧıểυ Xảo, mình không cố ý, nhà mình có chút chuyện nên không tới trường được…… Nếu không thì như vậy đi, khai giảng mình mời các cậu một bữa nha?”
“Vậy được rồi. Nhà cậu xảy ra chuyện gì vậy, cậu có khỏe không?”
"Mình vẫn khoẻ, cậu đừng lo lắng.”
"Vậy chúng ta hứa rồi nha, khai giảng cậu mời khách ha ha ha.”
"Ừa, không quên đâu.”
“Còn nữa Uyển Uyển……” Hứa ŧıểυ Xảo ngập ngừng, "Mỹ phẩm của cậu có thể cho mình và Tiếu Tiếu mượn dùng một chút không? Ngày mai bọn mình phải đi làm thêm, có một hoạt động quan trọng, cậu cũng biết đó, chất lượng mỹ phẩm của hai đứa tụi mình không được tốt lắm, sợ làm ảnh hưởng…”
Thường Uyển nghĩ nghĩ: “Các cậu dùng đi.”
Hứa ŧıểυ Xảo vui vẻ đến suýt nhảy dựng lên: “A a a cảm ơn cậu Uyển Uyển! Yêu cậu muốn chết!”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa ŧıểυ Xảo nói chuyện này cho Lâm Tiếu Tiếu, sau đó đi đến chỗ để đồ mỹ phẩm của Thường Uyển, “Ngày mai dùng cái nào đây? Wow, đều là đồ đặt làm riêng, Uyển Uyển giàu quá vậy!”
Tiếu Tuyết Ngưng đang thoa tinh chất lên mặt, nghe thấy những lời này thì trợn trắng mắt: "Cũng không phải tiền của cậu ta.”
Hứa ŧıểυ Xảo làm như không nghe thấy: "Tiếu Tiếu mau lại đây, chọn trước đi, bằng không sáng mai lúc ra cửa sẽ rất khó tìm. Ui da, mình nhìn đến hoa cả mắt.”
Lâm Tiếu Tiếu đi tới cầm lấy lọ kem nền, ngón tay vuốt ve thân lọ, nhìn chằm chằm chữ tiếng Anh trên nhãn đến phát ngốc.
Thường Uyển nói chuyện điện thoại xong liền bưng ly nước đi vào thư phòng, đặt lên bàn làm việc, sau đó đi tới chỗ của Thường Thâm, ôm lấy eo anh.
Thường Thâm cầm bút lưu loát ký tên mình lên mặt sau của văn kiện, chữ viết mạnh mẽ có lực, không giống với những chữ ký như rồng bay phượng múa của những người khác, không nhận ra chữ nào. Ai cũng nói nhìn chữ đoán người, Thường Uyển cảm thấy những lời này áp lên người anh trai thì vô cùng chính xác.
Thường Uyển ôm anh trai, sờ này sờ kia, làm cho Thường Thâm vốn đang rất tập trung biến thành chân trong chân ngoài.
Thường Thâm nắm lấy bàn tay nhỏ đang khiêu khích yết hầu của mình ra, đặt lên trên văn kiện, "Rảnh vậy thì lật văn kiện đi.”
Anh bị thương ở tay phải, tay trái dùng bút có chút khó khăn, lật văn kiện cũng không dễ dàng, chi bằng dứt khoát để cô công chúa nhỏ rảnh rỗi này làm chút chuyện kiếm sống đi.
Thường Uyển quả thật ngoan ngoãn lật văn kiện cho anh, anh nói trang sau cô liền lật một tờ, vô cùng nghe lời.