Giày được cô rửa sạch đặt ở ký túc xá, đầu óc Thường Uyển không kịp suy nghĩ, xách sườn xám không để ý hình tượng gầm gừ chạy về phía ký túc xá, ngay cả chủ tịch câu lạc bộ phía sau đang lớn tiếng kêu cô cũng không để ý.
Thật vất vả mới chạy về ký túc xá, đẩy cửa ra, liếc mắt một cái thấy Lâm Tiếu Tiếu ngồi ở chỗ ngồi của cô, mỹ phẩm của cô đang được bày trước mặt, bị Lâm Tiếu Tiếu thoa lên mặt.
“Tiếu Tiếu...” Thường Uyển cầm vạt áo sườn xám đứng sững sờ tại chỗ, “Cậu đang làm gì vậy?”
Lâm Tiếu Tiếu đột nhiên đứng lên, động tác quá mạnh đập vào một hộp kem trên bàn, “Xoạch” rơi xuống đất, phủ trắng đầy đất.
Thường Uyển đau lòng.
“Mình… mình… mình thấy mỹ phẩm của cậu không tệ, nên muốn thử...” Trên mặt Lâm Tiếu Tiếu lo lắng bất an, đó là sau khi bị người khác phát hiện hành vi đê tiện xấu hổ và tự ti.
Thường Uyển há miệng thở dốc, “Nếu cậu muốn thử, trực tiếp hỏi mình là được rồi.”
“Mình... Mình xin lỗi... Mình không phải cố ý.”
Thường Uyển vội vàng không có nhiều thời gian để nói chuyện với cô ấy, ra ban công lấy giày đang phơi rồi rời đi.
“Uyển Uyển!” Lâm Tiếu Tiếu gọi cô lại, “Xin lỗi.”
“Đừng để ở trong lòng.”
Thường Uyển rời đi, Lâm Tiếu Tiếu còn ngây ngốc đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt thô ráp phủ lên mỹ phẩm đắt tiền thuộc về Thường Uyển, môi thoa son của Thường Uyển, màu hồng kiều diễm, ánh mắt Lâm Tiếu Tiếu chợt cay cay.
Tại sao một số người được sinh ra có tất cả mọi thứ? Cô ấy ngơ ngác nhìn mỹ phẩm rơi xuống đất, giá của chai kem này cũng đủ để nhà cô ấy mua một căn nhà trong thị trấn. Chủ nhân của nó lại không thèm liếc mắt nhìn nó một cái mà vội vã rời đi.
Cùng là con người, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Lúc Thường Uyển chạy tới lễ đường còn chưa bắt đầu, vỗ ngực thở dài một hơi, vội vàng thay giày.
Chủ tịch câu lạc bộ Tống Thanh Nguyên đi tới: “Uyển Uyển em chạy nhanh như vậy làm cái gì? Anh kêu em cũng không nghe.”
“À, em quên đổi giày, nên mới trở về ký túc xá lấy giày.”
Tống Thanh Nguyên thấy hai má cô đỏ bừng, nhịn không được sờ sờ đầu cô, “Sao lại khổ sở như vậy, để cho người khác chạy đi một chuyến không phải là được sao?”
Thường Uyển lùi một bước, cô không thích người khác ngoại trừ anh trai sờ đầu cô.
Tay Tống Thanh Nguyên dừng ở giữa không trung, có chút cứng đờ, miễn cưỡng cười cười: “Được rồi, lãnh đạo với khán giả gần như đã đến đông đủ, em nghỉ ngơi một chút đi, rồi lát nữa chuẩn bị lên sân khấu.”
Thường Uyển gật gật đầu.
Ánh mắt quét qua một vòng dưới sân khấu, không phát hiện ra bóng dáng quen thuộc kia.
Anh trai cô không đến sao?