Trường Thành Bát Đạt Lĩnh nằm ở huyện Diên Khánh thành phố Yên Kinh, là tinh hoa của Vạn Lý Trường Thành, hoàn toàn mang tính đại biểu thật độc đáo có một không hai.
Ban đêm, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, hòa nhịp cùng ngọn đèn trên Trường Thành, mỹ luân mỹ hoán.
Gió đêm thổi bay, thổi bay váy hoa của Long Nữ, cũng thổi bay mái tóc của nàng.
Nàng cởi bỏ giày cao gót, lẳng lặng đứng trên Trường Thành, mặc cho gió lạnh diễn tấu trên người nàng, sừng sững bất động, chỉ lẳng lặng nhìn thân ảnh đang dần dần tiến lên gần nàng.
Không biết qua bao lâu, Trần Phàm đi tới Trường Thành, nhìn thấy Long Nữ mặc váy hoa cùng giày cao gót, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
Trên đường đến đây, hắn nghĩ mục đích mà Long Nữ hẹn gặp hắn, hắn cũng đã suy đoán ra, nhưng hắn nằm mơ cũng thật không ngờ Long Nữ lại ở trong ban đêm mùa thu, mặc váy hoa cùng giày cao gót đi Trường Thành.
Nương theo ngọn đèn Trần Phàm có thể rõ ràng nhìn thấy đôi chân ngọc lưu lại vết máu.
Vừa nhìn thấy, trong lòng Trần Phàm chợt nhói đau, liền hướng Long Nữ đi tới.
Trong gió đêm, Long Nữ không hề động đậy, nàng chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông đã dạy nàng chiến đấu, dạy nàng cách làm người đang đi tới gần nàng.
Dần dần, dần dần, Trần Phàm đi tới trước người Long Nữ, cười khổ nói
- Nha đầu ngốc, làm sao vậy?
- Không có việc gì, chỉ là muốn tìm anh nói một chút chuyện.
Long Nữ nở nụ cười hiếm thấy, dáng tươi cười rất nhạt, tựa như sao băng trong đêm tối, chợt lóe lướt qua, ánh sáng lóa mắt.
- Vậy cũng không cần mang giày cao gót cùng mặc váy đi đến Bát Đạt Lĩnh đi?
Trần Phàm nói xong cởi áo, choàng lên người Long Nữ, cười khổ nói
- Chẳng lẽ cô không biết ban đêm tháng mười tại Bát Đạt Lĩnh rất lạnh sao?
Nghe lời quan tâm chỉ trích của Trần Phàm, Long Nữ không lên tiếng, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.
Giờ khắc này, nàng không khỏi nhớ tới lúc trước khi nàng cùng Trần Phàm ra ngoài thi hành nhiệm vụ, chỉ cần nàng đùa giỡn tính tình sẽ bị Trần Phàm giáo huấn, cuối cùng thành thành thật thật đi theo sau hắn, tùy ý cho Trần Phàm che gió che mưa cho nàng.
- Sư phụ, thật xin lỗi, em đã lừa anh.
Nghĩ nghĩ, Long Nữ chuyển mắt khỏi người Trần Phàm, nhìn lên gương mặt hắn, đem lời xin lỗi đã sớm che giấu tận sâu trong nội tâm nói ra.
- Chớ quên, tôi là Long Nha, là sư phụ của em. Quân nhân lấy việc thi hành mệnh lệnh làm thiên chức, đây là tôi dạy cho em.
Trần Phàm cười cười nói
- Cho nên không cần xin lỗi tôi.
Hiển nhiên Trần Phàm đã đoán được việc Long Nữ rời khỏi Long Nha đi theo hắn là do cấp trên an bài, về phần mục đích thì hắn dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được.
Ván cờ của Trần lão thái gia đã chấm dứt, Long Nữ hơi có vẻ chua xót nói
- Nhưng bất kể nói như thế nào, em vẫn đã lừa anh.
- Tôi nói nha đầu ngốc như em, đêm nay sao lại dài dòng đến như thế?
Trần Phàm bày ra bộ dáng sư phụ giáo huấn một câu, sau đó nhìn thoáng qua đôi chân rướm máu của Long Nữ, nói
- Ngồi lên đầu tường, tôi xem chân của em nào.
Long Nữ hơi có vẻ ngượng ngùng.
- Chẳng lẽ muốn tôi đích thân ra tay?
Trần Phàm tức giận vỗ nhẹ lên đầu Long Nữ, cũng không quản nàng có nguyện ý hay không, liền đưa tay bế nàng lên.
Long Nữ không kháng cự, ngược lại còn thuận thế ngã vào lòng Trần Phàm, tùy ý cho bàn tay hắn ôm lấy nàng, vùi đầu vào lòng hắn, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy hương vị vừa xa lạ vừa quen thuộc trên người hắn.
Bởi vì Long Nữ chỉ mặc một chiếc váy hoa phong phanh, sau khi hắn bế nàng lên, trên tay truyền tới cảm giác trơn mượt, đồng thời cũng cảm nhận được bộ ngực co dãn đè ép ngay trước ngực mình.
Nếu ở trước kia, dù trong lòng hắn không có tà niệm nhưng bản năng vẫn sẽ phản ứng trước sự hấp dẫn này.
Nhưng...
Hiện tại hắn bước vào hóa kình cảnh giới, đã khống chế thân thể tới mức không thể tưởng tượng nổi, vì vậy không hề nảy sinh chút lòng tà niệm nào.
Nhẹ nhàng đặt Long Nữ lên đầu tường, Trần Phàm nắm chân nàng, nhìn vết rướm máu, đau lòng nhịn không được liền giáo huấn
- Dù muốn tôi đi ngắm cảnh đêm với em, cũng không cần mang giày cao gót đến đây a.
- Em thấy các nàng mặc rất đẹp, nên muốn thử xem.
Giờ khắc này Long Nữ giống như một cô gái thẹn thùng, nghe Trần Phàm chỉ trích chỉ cúi đầu, liếc trộm hắn đồng thời nhỏ giọng giải thích.
- Vậy cũng tìm cơ hội khác đi chứ, không nên là khuya hôm nay.
Ngoài miệng Trần Phàm nghiêm khắc giáo huấn, đồng thời lại thật cẩn thận nhẹ nhàng lau đi vết máu trên chân nàng.
Trên chân truyền tới cảm giác đau đớn, nhưng Long Nữ không hề tỏ vẻ thống khổ, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Trần Phàm làm tất cả chuyện này.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn thấy...
Nhìn thật lâu, thật lâu, Long Nữ đột nhiên cảm giác cảnh sắc chung quanh đã rời xa nàng, trong mắt của nàng, trong thế giới của nàng chỉ còn lại một mình Trần Phàm.
Thẳng đến khi Trần Phàm lau xong vết máu trên chân nàng, Long Nữ vẫn chưa lấy lại tinh thần, vẫn ngây ngốc nhìn hắn.
- Tính toán khi nào quay về Long Nha?
Trần Phàm thấy nàng nhìn mình không chớp mắt, mỉm cười nhảy lên ngồi bên cạnh nàng hỏi.
Nghe hắn hỏi, Long Nữ chợt lấy lại tinh thần, mặc kệ Trần Phàm có nguyện ý hay không, liền dựa vào đầu vai hắn, nhẹ giọng nói
- Ngày mai.
Trần Phàm theo bản năng vươn tay ôm Long Nữ vào lòng, muốn nói sẽ cùng nàng về thăm, nhưng thế cục trước mắt còn chưa được ổn định, những huynh đệ của mình còn đang chấp hành nhiệm vụ, nên đành phải thôi.
- Sư phụ.
- Uhm?
- Từ đại ca nói, sau khi em trở về sẽ là Long Nha thứ tư.
- Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam thôi.
- Nhưng...em cảm thấy em không có tư cách trở thành Long Nha.
Long Nữ nói xong ngẩng đầu nhìn Trần Phàm, ngữ khí thật chân thành.
Theo nàng nghĩ nàng chênh lệch với Trần Phàm không nhỏ, thậm chí nàng còn cảm thấy mình kém hơn Lưu Mãnh, mà năm xưa chính Lưu Mãnh còn chưa thể trở thành Long Nha.
- Nha đầu ngốc, Long Nha không chỉ là quang vinh, còn là một loại động lực, thúc đẩy cho em không ngừng cố gắng, trở nên càng thêm ưu tú.
Trần Phàm ngẩng đầu nhìn thành Yên Kinh xa xa, cảm thán nói
- Cho nên không cần để ý mình có tư cách trở thành Long Nha hay không, mà phải nghĩ ngày sau mình thế nào càng trở nên xuất sắc.
- Ân.
Long Nữ nhẹ nhàng gật đầu.
- Sư phụ, từ Châu Âu trở về em phát hiện khí tức của anh đã thay đổi, chắc đã đột phá hóa kình.
Long Nữ bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, thần tình hưng phấn nói
- Kể lại hành trình Châu Âu của anh đi.
- Uhm.
Trần Phàm lấy ra thuốc lá, vừa hút vừa kể lại cho nàng nghe về chuyến đi của mình.
Thẳng đến khi chân trời bắn ra luồng ánh sáng đầu tiên, Trần Phàm mới ngừng lại.
Hai người không kìm lòng được đưa mắt nhìn về chân trời, lẳng lặng ngắm nhìn mặt trời đang mọc lên từ phương đông.
Dần dần mặt trời ló dạng, ngày mới xuất hiện, chân trời đỏ bừng tựa như tiên cảnh.
- Đẹp quá.
Nhìn một màn rung động tâm linh, Long Nữ không kìm lòng được liền cảm thán.
Trần Phàm cũng có đồng cảm nhưng không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, khi mặt trời hoàn toàn thoát ly đường chân trời, Long Nữ thu hồi ánh mắt, lại nhìn Trần Phàm.
Ánh rạng đông sáng sớm chiếu rọi lên khuôn mặt kiên nghị của hắn, Long Nữ phát hiện khuôn mặt quen thuộc đã mất đi vài phần tang thương cùng ưu thương, có thêm vài phần đạm nhiên cùng thành thục.
Nhìn một lúc, trong đầu nàng nảy sinh một ý niệm lớn mật.
Ý niệm vừa ra, thân thể nàng không nhịn được run run lên, diễn cảm kích động, trái tim treo cao trên cổ họng.
- Làm sao vậy?
Trần Phàm thấy vẻ dị thường của nàng, quay đầu quan tâm hỏi.
Không một tiếng trả lời.
Long Nữ lấy hết dũng khí, cả người run rẩy hướng về phía Trần Phàm, tốc độ cực nhanh, căn bản không cho Trần Phàm thời gian phản ứng.
Trong phút chốc bốn phiến môi chạm vào nhau, Long Nữ giống như bị sét đánh, rùng mình không dứt, đồng thời chiếc lưỡi thơm tho thuận thế chui vào trong miệng Trần Phàm, không ngừng vẫy gọi.
Trần Phàm bị hành động thình lình của Long Nữ làm sợ ngây người, mở to hai mắt, thân hình cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Trong biểu tình trợn mắt của Trần Phàm, hai tay Long Nữ thuận thế ôm cổ hắn, nhắm mắt, run rẩy, hô hấp dồn dập hôn hắn.
Đầu óc Trần Phàm trống rỗng, nhất thời không biết nên làm như thế nào, ngay khi hắn vừa lấy lại tinh thần, xa xa truyền tới tiếng thét kinh hãi
- Hai người mau xuống đây, đứng đó quá nguy hiểm!
Thanh âm cất lên thình lình cắt đứt nụ hôn đầu tiên của Trần Phàm cùng Long Nữ, làm đôi tay Trần Phàm cũng khựng lại giữa không trung.
Trần Phàm theo bản năng quay đầu, nhìn qua, nhìn thấy một nhân viên cảnh khu đang lo lắng bước nhanh về phía hai người.
Long Nữ không nhìn qua, nàng nhẹ nhàng xoay người nhảy xuống đất.
- Sư phụ chạy mau!
Long Nữ vừa nhảy xuống, liền cầm đôi giày cao gót, để chân trần bỏ chạy, vừa vung vẩy bàn tay về hướng Trần Phàm.
Dưới ánh rạng đông, gương mặt nàng đỏ ửng, tràn đầy ý cười sáng lạn hạnh phúc.
Giờ phút này, nàng không còn là Long Nữ nhuốm máu vô số, mà là một gái tràn đầy sức sống thanh xuân, lần đầu tiên chân chính hưởng thụ hạnh phúc tuổi trẻ của chính mình.